Chương trước
Chương sau
Trên giường lớn mềm mại thoải mái trong tẩm cung, Lăng Giản lõa thể nằm hôn mê, nàng theo bản năng nắm chặt chăn bông trên người, nhíu chặt mày chìm đắm trong ác mộng vô tận. Vô số gông xiềng giam cầm nàng lại, Lam Thanh Hàn cùng Hứa Linh Nhược ánh mắt lạnh như băng đứng ở trước mặt nàng, mặc kệ nàng la hét như thế nào cũng không có tác dụng, các nàng thủy chung đứng ở nơi đó, nhìn nàng bị gông xiềng ép tới quỳ rạp xuống đất, nhìn nàng bị gông xiềng như con mãng xà giam cầm, không được giải thoát...
"Đừng...Đừng...Van cầu ngươi...cứu ta...Thanh Hàn...cứu ta..."
Lăng Giản không ngừng lắc đầu giãy dụa, hai tay quơ loạn xạ ở giữa không trung.
"Lăng Giản, tỉnh tỉnh...Không có việc gì, không có việc gì..."
Lam Thanh Hàn ngồi ở đầu giường bắt lấy hai tay Lăng Giản đang quơ loạn, tuỳ ý móng tay của nàng bấu vào mu bàn tay mình.
"Nàng đang gặp ác mộng."
Bích Hinh ném một cái khăn mặt cho Lam Thanh Hàn, ngồi vào bên giường, nói:
"Ngươi lau một chút đi, Lăng Giản để ta chiếu cố."
"Không cần, nàng là của ta, phải là để cho ta chiếu cố."
"Hừ, trên người nàng chỗ nào có khắc tên của ngươi?"
Bích Hinh hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy một bàn tay của Lăng Giản từ trong tay Lam Thanh Hàn, không ngừng xoa bóp, nói:
"Ta cùng Lăng Giản sớm đã có qua da thịt chi thân, nói như thế, ta đã sớm là người của nàng, mà nàng cũng đã sớm thuộc về ta."
"Ngươi?!"
Lam Thanh Hàn cẩn thận đánh giá nàng một phen, không tin nói:
"Ít nói hưu nói vượn đi, bổn cung không tin."
"Hừ, tin hay không tùy ngươi, dù sao cũng là sự thật."
Bích Hinh ngẩng đầu lên, nhớ tới việc mà Lăng Giản đã làm khi say ngủ ngày ấy, mặt của nàng không khỏi trở nên đỏ bừng.
"Bổn cung chính là không tin!" Lam Thanh Hàn nói.
"Không tin cũng được, ta cũng không để ý nàng có thêm ngươi, ngươi ở chỗ này ngoan cố cái gì a?!"
Bích Hinh kiều mỵ liếc nhìn Lam Thanh Hàn một cái, cố ý hướng về phía nàng nhỏ giọng hô:
"Tỷ tỷ, tuy rằng muội muội quen biết nàng sớm hơn ngươi, nhưng mà muội muội vẫn là nguyện ý nhượng lui một bước, cho ngươi được kiêu ngạo đi."
"Ngươi! Bổn cung cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn tiếp tục ở trước mặt bổn cung hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách bổn cung không lưu tình!"
Lam Thanh Hàn xoạch một cái ném trả lại khăn mặt cho Bích Hinh, trong ánh mắt lộ ra một trận ác hàn.
"Như thế nào? Tỷ tỷ là muốn ở trước mặt Lăng Giản giết muội muội hay sao?"
Khoé miệng Bích Hinh gợi lên một nụ cười tà mị, cúi xuống ghé vào trên người Lăng Giản, dùng thanh âm Lam Thanh Hàn có thể nghe thấy nói với Lăng Giản:
"Lăng Giản, ngươi nhìn đi, tỷ tỷ muốn giết người ta kìa. Nếu ngươi không tỉnh lại, chỉ sợ tánh mạng người ta khó giữ được đây!"
"Ngươi! Ngươi đủ rồi! Đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
"Làm sao vậy a? Tỷ tỷ, người ta chỉ là muốn cho nàng nhanh nhanh tỷ lại thôi."
Bích Hinh ủy khuất nhìn Lam Thanh Hàn, bàn tay đặt trên lồng ngực Lăng Giản chậm rãi ma xát, một cỗ nhiệt khí tiến sâu vào trong cơ thể Lăng Giản, làm cho thân thể nàng giống như rơi vào trong liệt hoả hừng hừng, biểu tình trên mặt hết sức thống khổ.
"Ngươi đang làm gì nàng?"
Lam Thanh Hàn đẩy Bích Hinh ra, nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt Lăng Giản, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Để cho nàng tỉnh lại."
Bích Hinh thản nhiên nói:
"Tỷ tỷ, muội muội phải đi rồi đây. Chúng ta còn có thể tái kiến, tỷ tỷ cần phải thay muội muội chiếu cố nàng thật tốt nga~."
Bích Hinh nói xong, lấy tốc độ Lam Thanh Hàn không kịp ngăn cản hôn nhẹ lên khoé môi Lăng Giản một cái, che mặt mở ra cửa sổ tẩm cung nhảy ra ngoài, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong tẩm cung:
"Nói cho Lăng Giản, ta sẽ cẩn thận, sẽ không té từ trên tường xuống đè chết hoa cỏ."
"..."
Lam Thanh Hàn hoàn toàn không hiểu vì cái gì Bích Hinh lại muốn nàng đem lời này nói cho Lăng Giản nghe. Người trên giường còn đang bị cơn cực nóng trong cơ thể tra tấn, Lam Thanh Hàn khẽ thở dài, cởi ra váy dài bằng lụa mỏng, chui vào trong chăn ôm lấy Lăng Giản. Xúc cảm mềm mại, thân thể hơi lạnh lẽo của Lam Thanh Hàn gây cho Lăng Giản một trận sảng khoái, nàng theo bản năng rúc vào trong ngực Lam Thanh Hàn dụi dụi, chân mày dần dần giãn ra, ác mộng đã ngừng, Lăng Giản tiếp tục ngủ say trong ôm ấp thoáng lạnh lẽo mà ôn nhu của Lam Thanh Hàn.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời sau cơn mưa mang theo hơi đất mát lạnh, trải qua một đêm mưa gột tẩy, hoa cỏ trong ngự hoa viên đều triển lộ ra sức sống rực rỡ bừng bừng nhất của bản thân. Bọn nô tài trong cung bắt đầu bận rộn, các chủ tử đều đã thức dậy, rửa mặt xong ngồi trên ghế tròn đợi đám nô tài bưng điểm tâm lên cho mình. Cửa lớn Thượng Hoa cung vẫn như cũ đóng chặt, vũng máu đỏ sẫm như than mà tối qua Lăng Giản phun ra đã bị nước mưa rửa trôi không còn vết tích. Bên trong tẩm cung, Lam Thanh Hàn mặc cái yếm thiếp thân, cố ý vô ý đụng vào da thịt mịn màng non nớt của Lăng Giản, nằm nghiêng người, nàng thậm chí có thể cảm giác được nhiệt khí mà Lăng Giản thở ra đang lan tràn ở trước ngực mình.
"Nguy rồi, qua thời gian châm cứu cho An Phi rồi."
Hình ảnh ấm áp tốt đẹp bị Lăng Giản đột nhiên tỉnh lại đánh vỡ, nàng bỗng nhiên xốc lên chăn ngồi dậy, nhìn thấy Lam Thanh Hàn chỉ mặc cái yếm nằm bên cạnh cùng thân thể trần như nhộng của mình, lập tức vội vàng ôm lấy chăn kêu to lên:
"A...Thanh Hàn...Ta biết là ta không đúng...Nhưng mà ngươi không thể...Tại sao lại thừa dịp ta không biết đi làm cái loại sự tình này với ta...Ngươi...Ngươi làm cho ta...Ta còn là...Lần đầu tiên a..."
"....Cút!"
Lam Thanh Hàn khóe miệng run rẩy, từ trong kẽ răng phun ra một chữ, nhắm mắt lại lười phản ứng nàng.
"Uy, không phải sao?"
Lăng Giản gãi đầu quay lại liếc mắt nhìn Lam Thanh Hàn, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Nguyệt Như bắt mình quỳ gối ngoài cửa Thượng Hoa cung ba ngày ba đêm...Trời mưa...Ho khan...Sau đó thì sao? Lăng Giản nhíu nhíu mày, vì sao cái gì cũng không nhớ ra được đây?
"Thanh Hàn...Ta...Sao ta lại ở chỗ này?"
"Đêm qua ngươi té xỉu, ta cùng Bích Hinh đỡ ngươi vào tẩm cung."
Lam Thanh Hàn ăn ngay nói thật, cũng không có giấu giếm chuyện Bích Hinh xuất hiện.
"Bích Hinh? Nàng đã tới?" Lăng Giản nghi hoặc hỏi.
"Rời khỏi rồi...Nàng bảo cho ta nói cho ngươi...Nàng sẽ cẩn thận, sẽ không từ trên tường té xuống đè chết hoa cỏ."
"Đây là Bích Hinh nói?" Lăng Giản nâng tay vuốt vuốt cằm, nói.
"Ân."
"Khó trách thanh âm cùng ánh mắt đều giống nhau như đúc, khó trách, khó trách a!" Lăng Giản bừng tỉnh đại ngộ nở nụ cười, lẩm bẩm:
"Tô Nguyễn Hân a Tô Nguyễn Hân, ta thật sự quá ngu ngốc, vậy mà lại không nghĩ tới chính là ngươi."
Lăng Giản ngả người về phía sau tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn Lam Thanh Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần một cái, lúc này mới nhớ tới việc mà hiện tại mình phải làm là cái gì. Nàng uốn éo thân mình xáp lại gần, nằm nghiêng đối mặt với Lam Thanh Hàn, thấp giọng nói:
"Thanh Hàn...Thực xin lỗi, ngày hôm qua ta như vậy..."
"..."
Lam Thanh Hàn không nói lời nào, chỉ là nhắm mắt lại phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, lông mi khép hờ run nhè nhẹ, tựa hồ đang chờ đợi Lăng Giản nói tiếp.
"Thanh Hàn...Dù sao đoạn tình cảm này đã trải qua rất nhiều năm, có chút thói quen đã bất tri bất giác trở thành thâm căn cố đế. Ta biết ngày hôm qua chuyện ta làm thực đáng đánh, nhưng mà ta thật sự không thể tin nổi, sư phụ của ngươi lớn lên cùng nàng giống nhau như đúc, ngay cả thanh âm cũng giống nhau như vậy. Thực xin lỗi, bởi vì thói quen này của ta khiến cho ngươi thương tâm, ta cùng nàng, đã sớm không có khả năng...bắt đầu từ một khắc mà nàng quyết định rời đi ta. Thanh Hàn...Ta thích ngươi, cũng để ý ngươi...Ta, ta không muốn mất đi ngươi...Cho dù ở trong mộng, ta cũng không hy vọng ngươi tránh khai tay của ta...Thanh Hàn..."
Lăng Giản nhẹ nhàng cầm lấy tay Lam Thanh Hàn, trong lòng bất ổn, lo lắng Lam Thanh Hàn sẽ cự tuyệt mình như ngày hôm qua.
"Không phải muốn đi châm cứu cho An Phi sao? Mau đi đi, chờ ngươi trở về cùng nhau dùng bữa."
Lam Thanh Hàn nói, cũng không có tránh khai tay của Lăng Giản.
"Thanh Hàn..."
Lăng Giản kích động gần sát lại gương mặt tuyệt mỹ của Lam Thanh Hàn, nói:
"Nói như vậy, ngươi tha thứ cho ta đúng không? Thanh Hàn..."
Lăng Giản nâng tay vỗ về chơi đùa mấy sợi tóc của Lam Thanh Hàn, xoay người đè lên người Lam Thanh Hàn, muốn hôn lên đôi môi tràn ngập hấp dẫn kia.
"Cút!"
Lam Thanh Hàn vươn tay chắn ở trên mặt Lăng Giản, nhấc chân đạp nàng một cước té nhào xuống giường, nói:
"Ta còn chưa nói đã tha thứ ngươi. Tóm lại, khi mà ta còn chưa có tha thứ cho ngươi, đừng có chạm vào ta!"
"Chỉ là hôn một chút thôi mà..."
Lăng Giản vẻ mặt ủy khuất ngồi dưới đất, thân thể bởi vì không một mảnh vải mà cảm thấy không được tự nhiên. Từ trong ngăn tủ lấy ra buộc ngực mới mặc vào người, Lăng Giản một bên mặc quần áo một bên nói với Lam Thanh Hàn:
''Thanh Hàn...Ngươi chừng nào thì mới có thể tha thứ ta a, cho dù ta không chạm vào ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn sao? Chẳng lẽ ngươi bị lãnh đạm sao?"
"Cút!"
Lam Thanh Hàn ném gối đầu vào mặt Lăng Giản, ngồi bật dậy hướng về phía nàng nói:
"Tóm lại, nếu ngươi có chút cử chỉ quá phận, thì cả đời đừng nghĩ được ta tha thứ! Hôn môi cũng không được!!!"
"Nga..."
Lăng Giản giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu nói với mấy ngón tay:
"Ta đây...Đi Nhiễm Lê cung."
"Vèo..."
Lam Thanh Hàn sau khi Lăng Giản rời khỏi tẩm cung đột nhiên cười ra tiếng, nhớ tới bộ dáng kinh ngạc vừa rồi của Lăng Giản, Lam Thanh Hàn hờn dỗi nói với cánh cửa của tẩm cung:
"Ngốc tử...Ta hận ngươi không được, lại oán ngươi không được, càng rời khỏi ngươi không được, ngươi đến tột cùng là muốn ta phải làm như thế nào cho tốt?"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...Ta châm sai lầm rồi..."
Bên trong Nhiễm Lê cung, Lăng Giản lần thứ N+1 rút ra ngân châm từ trên người An Phi, cúi đầu dùng dư quang liếc về phía An Phi vẫn cắn môi dưới cực độ im lặng. Một châm này, tuy rằng không quá đau, nhưng cứ liên tục cắm vào rút ra như vậy thật sự làm cho người ta muốn đánh nàng.
"Lăng Giản...Hôm nay vì sao ngươi lại không yên lòng như thế?"
Ngày thường từng huyệt vị đều có thể dễ dàng tìm được rồi cắm chuẩn, vì sao hôm nay lại thường xuyên làm sai như vậy?! An Phi nhìn Lăng Giản đang cầm ngân châm qua lại xác định mỗi một huyệt vị trên người mình, từ lúc nàng đi vào tẩm cung cho tới bây giờ, chân mày của nàng đều thủy chung cau chặt, không có chút dấu hiệu giãn ra.
"Không có việc gì, có thể là do ngủ không ngon đi. Ha ha..."
Lăng Giản miễn cưỡng bày ra một cái tươi cười, chắp tay xin lỗi nói với An Phi:
"Thực xin lỗi a, lần này ta nhất định sẽ không cắm sai nữa."
"Lăng Giản..."
Thanh âm của An Phi ôn nhu như mặt nước mềm mại, hai tròng mắt sáng bóng như bảo thạch mỉm cười nhìn Lăng Giản, lúc Lăng Giản quay đầu nhìn mình, An Phi chậm rãi nâng tay đặt lên mi tâm Lăng Giản, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhu ấn, nói:
"Nếu không có tâm sự, vì sao lại cau mày?"
An Phi nhẹ nhàng xoa ấn mi tâm Lăng Giản, cho đến khi chân mày nàng chậm rãi giãn ra.
"Cám ơn ngươi."
Lăng Giản nâng tay bao trùm lên mu bàn tay An Phi, trong con ngươi hiện lên một tia loé sáng khác thường.
"Kế...Tiếp tục đi."
Bối rối rút ra tay mình, An Phi mất tự nhiên quay mặt sang một bên, dùng dư quang trộm nhìn sườn mặt Lăng Giản đang chuyên chú tìm huyệt.
"Ân...Lần này tuyệt đối sẽ không cắm sai, tin tưởng ta."
Lăng Giản khẽ liếc nhìn An Phi một cái, ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy ngân châm, nhìn chuẩn huyệt vị xong rất nhanh cắm vào trong đó, sau khi xác định không có cắm sai, khoé miệng Lăng Giản gợi lên một cười hài lòng, hướng An Phi giơ lên ngón tay cái, rồi tiếp tục cúi đầu đem ngân châm cắm vào những huyệt vị chính xác khác.
Châm cứu xong, Lăng Giản rút hết ngân châm ra cất vào trong hộp, đem ngoại sam đắp ngay ngắn lên thân thể An Phi, thấp giọng nói:
"Ta trở về đây, ngủ một giấc thật tốt đi, ân?"
"Lăng Giản..."
An Phi giật giật cánh tay giữ chặt góc áo Lăng Giản, môi mỏng khẽ mở muốn nói gì đó, lại buông tay ra, thở dài nói:
"Ngươi cứ đi đi..."
"Ân. Hảo hảo nghỉ ngơi, bây giờ là ban ngày, cho nên không cần sợ hãi."
Hai tay Lăng Giản khoát lên bờ vai thon gầy mịn màng của An Phi, hơi hơi dùng sức xoa bóp một chút rồi buông ra, nói:
"Ngủ đi, sớm an."
Khí trời sau cơn mưa trở nên mát mẻ, Lăng Giản thong thả bước ra khỏi Nhiễm Lê cung, sau đó lại rụt lui cổ đi về hướng Thượng Hoa cung. Lam Thanh Hàn đã nói sẽ chờ nàng cùng nhau dùng bữa, trước khi Lam Thanh Hàn chịu tha thứ cho nàng, nàng vẫn giống như một cọng lông vũ bám trên vách núi đen, chỉ cần Lam Thanh Hàn hơi chút phật lòng cũng nhất định sẽ thổi cho nàng rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
"Đại hoàng tỷ, Lăng ca ca vì sao còn chưa trở về? Đồ ăn này cũng sắp lạnh."
Lăng Giản mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy từ trong cung truyền đến thanh âm như chuông bạc êm tai của Lam Ngữ Thần, ngữ khí có chút nôn nóng, tựa hồ bởi vì đợi không thấy Lăng Giản mà có chút không kiên nhẫn.
"Ngữ Thần nha đầu?"
Lăng Giản thanh âm nâng cao mấy độ, nha đầu kia sao lại tới đây? Bây giờ là sáng sớm, không phải nàng hẳn là đang cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa sao?
"Lăng ca ca, ngươi đã về rồi?! Đồ ăn cũng sắp lạnh rồi a."
Lam Ngữ Thần nói, khi nhìn thấy Lăng Giản, theo thói quen tính chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
"Ngưng Sương đã ở đây chờ thật lâu..." Lam Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
"Éc...Vậy, vậy ăn cơm đi...Ăn cơm đi..."
Thanh âm của Lăng Giản càng ngày càng nhỏ, hoàn toàn đã không còn nhiệt tình khi nhìn thấy Lam Ngữ Thần như trước kia.
Bữa cơm nay ăn thật là có tính khiêu chiến, ít nhất Lăng Giản là cảm thấy như vậy.
"Lăng ca ca, ăn cái này...Cái này ăn ngon lắm đó nha~"
Lam Ngữ Thần hướng về phía Lăng Giản mỉm cười ngọt ngào, cơ hồ mỗi một món ăn đều gắp một ít vào trong chén của nàng, trong chốc lát, thức ăn trong chén Lăng Giản đã đội thành một cái núi nhỏ.
"Ngữ Thần nha đầu, không cần không cần...Như vầy là đủ rồi...Ha hả ha hả..."
Lăng Giản cười đến không được tự nhiên, len lén quan sát phản ứng của Lam Thanh Hàn. Một màn này, tại sao lại thấy quen thuộc như vậy?!
"Éc...Thanh Hàn...Dùng bữa, dùng bữa."
Lăng Giản hướng trong chén của Lam Thanh Hàn gắp không ít rau xanh, trông thấy Lam Ngữ Thần bất mãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao, lại lập tức hướng trong chén của nàng gắp vài miếng thịt, nói:
"Ngữ Thần nha đầu ăn nhiều thịt cho mau lớn nga~..."
- ----------------------------------------------
"Thanh Hàn Thanh Hàn...Ngươi xem, biểu hiện của ta hôm nay...có phải là tốt lắm hay không a?!"
Buổi tối, Lăng Giản nửa quỳ ở trên giường xáp đến bên người Lam Thanh Hàn, muốn dựa vào gần hơn một chút lại bị Lam Thanh Hàn ném cho một ánh mắt lạnh như băng, đánh mất ý niệm trong đầu.
"Quên rồi...Nghỉ ngơi sớm đi."
Lam Thanh Hàn thản nhiên nói, tựa hồ thật sự không nhớ rõ những lao động khác bình thường của Lăng Giản hôm nay. Tỷ như, đem Thượng Hoa cung từ đầu tới đuôi quét tước một lần, mặc dù nơi này vốn cũng đã rất sạch sẽ. Lại tỷ như, đặc biệt vì Lam Thanh Hàn làm một đĩa khoai tây chiên thật bự, mặc dù đến cuối cùng đều là Lăng Giản tự mình ăn vào trong bụng.
"Nga...."
Lăng Giản kéo dài thanh âm, ngả đầu xuống thẳng tắp nằm ở giữa giường, nhắm chặt hai mắt bắt buộc chính mình nằm ở chỗ đó đếm cừu. Một con, hai con, ba con...
Một trận mát lạnh hương thơm bay vào trong mũi Lăng Giản, nàng tò mò mở to mắt, giây tiếp theo lại trừng lớn hai tròng mắt, khoé miệng co giật nhìn trước mắt một màn làm cho nàng phún huyết. Chỉ thấy Lam Thanh Hàn tóc dài đen mượt xõa tung ở sau lưng, váy dài đã cởi, chỉ còn mặc cái yếm thiếp thân thêu phượng hoàng, nửa ngồi ở bên giường.
Như là có chút mệt mỏi, ngón tay mảnh khảnh của Lam Thanh Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cái cổ của mình, khẽ ngước cằm, ngón tay tự nhiên mà xẹt qua xương quai xanh, hai chân thon dài gác chồng lên nhau, Lam Thanh Hàn ngáp dài một cái, thản nhiên liếc mắt ngó Lăng Giản một cái, nói:
"Ta đã có nói qua, khi mà ta còn chưa tha thứ cho ngươi, đừng có mà chạm vào ta. Cho nên..."
Lam Thanh Hàn cười tà mị, nheo lại nửa con mắt, dùng ngón tay khẽ khều lên cái yếm của mình, chú ý thấy Lăng Giản gian nan nuốt xuống nước miếng, nói tiếp:
"Tướng công, chịu đựng đi...Nếu có thể nhẫn được thêm dăm ba tháng, nương tử ta chắc chắn sẽ hảo hảo hầu hạ tướng công một phen nga~."
"Ách..."
Ta nhẫn! Lăng Giản nhắm mắt lại tiếp tục đếm cừu của mình, kết quả tất cả mấy con cừu nhảy qua trong đầu đều biến thành bộ dáng vừa rồi của Lam Thanh Hàn, hướng về phía mình cười tà mị như vậy. Trời ạ, còn phải thêm dăm ba tháng nữa sao a?! Lăng Giản bi thống, ở trong lòng điên cuồng gào thét, cắn mu bàn tay không để mình mất đi khống chế mà gào to ra.
Thời gian rất nhanh, hành hạ rất dài.
Ngày mà thời tiết vừa chuyển sang mát mẻ cũng là ngày hoàng tử Hi Trạch đầy tháng.
Giữa trưa có một người đến Thượng Hoa cung, làm cho Lăng Giản vừa thấy đã muốn đem hắn lột da lóc xương. Là ai vậy? Không cần hỏi, có thể làm cho một người tốt tính như Lăng Giản chán ghét đến tận trong xương tủy, trừ bỏ Lễ Thân Vương thế tử Hạo Lân thì còn có người nào khác.
"Công chúa, lần này đến, kỳ thật là có chuyện muốn nói với ngươi."
Hạo Lân không thèm đếm xỉa đến bình trà mà Lăng Giản bưng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lam Thanh Hàn. Không nghe thấy Hạo Lân gọi mình là sư muội, trong lòng Lam Thanh Hàn sinh ra một dự cảm không tốt.
"Sư huynh có gì muốn nói thì nói đi." Lam Thanh Hàn hỏi.
"Công chúa, tình ý ta đối với ngươi, cho đến bây giờ ngươi vẫn phải giả bộ như không chút nào cảm kích hay sao?"
Hạo Lân nhướn lên mày kiếm, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội trắng như tuyết đưa ra trước mặt Lam Thanh Hàn, nói:
"Ngọc bội này ngươi nhận lấy đi, hôm nay ta đã hướng Hoàng Thượng tâu rõ, hy vọng được cưới ngươi làm thê tử...Nhưng mà Hoàng Thượng nói hôn nhân đại sự hắn không tiện thay ngươi làm chủ, muốn xem ý tứ của công chúa ngươi. Ta tin tưởng, công chúa đối với ta ít nhiều cũng tồn tại một chút hảo cảm đi...Nếu như công chúa đáp ứng cùng ta thành thân, ta thề cuộc đời này sẽ không nạp thêm thiếp thị, cả đời sẽ luôn rất yêu thương ngươi..."
Hạo Lân đứng dậy đi đến trước người Lam Thanh Hàn, xoay người nắm lấy tay nàng. Những lời này hắn đã chuẩn bị sẵn trong lòng từ lâu, tuy rằng đây là ý tứ của phụ vương, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy trở thành thê tử của mình, hàng đêm hầu hạ ở dưới thân mình, trong lòng Hạo Lân liền bắt đầu rạo rực chờ mong, ánh mắt nhìn Lam Thanh Hàn tràn ngập dâm tiện trắng trợn.
Dựa vào cái gì? Tên nam nhân đáng khinh hèn tởm như ngươi, ta thấy bộ y phục thái giám này mặc ở trên người ngươi mới là thích hợp nhất đây. Còn muốn cưới nữ nhân của ta làm vợ?! Kiếp sau đi! Không đúng, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa cũng không thể! Ngươi vẫn là thành thật làm thái giám của ngươi đi thôi! Lăng Giản nghiến răng nghiến lợi đứng ở một bên trừng mắt Hạo Lân, nghĩ đến thái giám, trong đầu Lăng Giản bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nụ cười dâm tiện âm lãnh hiện lên ở khoé miệng của nàng, làm cho Lam Thanh Hàn nãy giờ vẫn thủy chung dùng khoé mắt len lén chú ý Lăng Giản không khỏi trong lòng run lên, ngốc tử này, không lẽ là muốn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.