Buổi sáng, Lăng Giản đúng hạn cầm hộp châm cứu đi đến Nhiễm Lê cung. Nàng cũng không có nói với Lam Thanh Hàn chuyện châm cứu trị bệnh cho An Phi, cho nên nói dối mình phải đi Ngọc Sương cung kể chuyện xưa, ca hát cho Lam Ngữ Thần nghe. 
Bên trong Nhiễm Lê cung, An Phi mặc váy dài màu hồng ngồi trên ghế tròn thổi sáo, đầu ngón tay trắng nõn thuần thục ấn, nhả mấy lỗ sáo, tiếng sao êm tai dễ nghe, trong ưu thương lại ẩn ẩn mang theo một nỗi chờ mong chưa bao giờ có. 
"Ngươi đang đợi ta sao?" 
Lăng Giản cười hì hì khom xuống thắt lưng tới gần An Phi, bọn nô tài đã sớm theo mệnh lệnh của An Phi mà thối lui ra bên ngoài, Lăng Giản cũng không quản An Phi có đồng ý hay không, từ trong tay nàng lấy ra sáo ngọc, đặt lên môi mình tùy ý thổi. Tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo như nước dưới sự điều chỉnh của Lăng Giản mà chậm rãi vang lên, Lăng Giản ngồi vào bên giường, một bên thổi sáo ngọc một bên ánh mắt mỉm cười nhìn An Phi. 
"Khúc này gọi là gì?" 
Một khúc thổi xong, An Phi tiếp nhận sáo ngọc Lăng Giản trả về, hỏi. 
"Ngươi có từng nghe qua Phụng cầu Phụng chưa? Thủ khúc này kêu là Phụng cầu Phụng..." 
Lăng Giản cười ha ha, trong mắt có đùa giỡn lại có chút ẩn ý. 
"...Bổn cung, chưa bao giờ nghe qua." 
"Ha ha, ta nói giỡn thôi. Ta thổi loạn đó mà, bởi vì có thủ khúc tên là Phụng cầu Hoàng, cho nên ta cũng tuỳ tiện nói Phụng cầu Phụng." 
Lăng Giản làm cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bai-thai-giam/1423545/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.