Mộc Cát Sinh có thể nói rất rõ ràng về lai lịch của Ô Nghiệt, vậy mà dường như Tùng Vấn Đồng lại chẳng mảy may biết gì cả, hắn xách Chu Ấm Tiêu lui về phía sau một bước, "Ngươi là ai?"
"Chuyện này không quan trọng." Trên mặt Ô Nghiệt vẫn là lớp trang điểm bằng thuốc màu, không thể nhìn ra được biểu cảm gì, luôn luôn là một khuôn mặt tươi cười mếu máo, "Oắt con muốn hỏi gì, thì đánh một trận với gia đây trước rồi nói sau." Nói xong bà ném áo khoác ra, đánh một chưởng về phía trước.
Đây chính là điều mà Tùng Vấn Đồng muốn, hai người chắp tay lại, tạo ra một vòng khí dữ dội, hất tung tất cả mọi thứ xung quang, ngay cả Mộc Cát Sinh chưa chạy được bao xa cũng bị ảnh hưởng, ngã lộn cổ xuống nước. "Lão Nhị mọc mắt sau gáy à, chỉ biết gây họa cho người trong nhà." Mộc Cát Sinh trồi lên mặt nước, phun ra một ngụm nước, "Phải mau chóng đi thôi, Mặc Tử chiến Thái Tuế, sợ là lại xuất hiện một trận đại náo ở Phong Đô."
Sài Thúc Tân níu lấy một chiếc thuyền, đẩy Mộc Cát Sinh lên trước, "Tinh Túc Tử vẫn đang ở bên kia, cậu không giúp nó sao?"
"Lão Ngũ có thể so sánh với Lưu A Đẩu*, lão Nhị cũng có tài nghệ của Triệu Tử Long*, đánh bảy trận như trên dốc Trường Bản cũng không thành vấn đề." Mộc Cát Sinh kéo Sài Thúc Tân lên thuyền, "Việc cấp bách trước mắt là tìm lão Tam đến khuyên can..."
(*Lưu Thiện (207 – 271),tự Công Tự, tiểu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bach-song-hi/3001926/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.