Tiêu Ý Trì quyết định buổi sáng không ngẩn người nhìn trời nữa, anh đi theo cụ ông dưới lầu đến công viên nhỏ tập thể dục người già theo đài.
Động tác thể dục đơn giản, nhịp điệu không nhanh, Tiêu Ý Trì học rất mau, anh còn trở thành thầy giáo nhỏ của nhóm học viên mới, dạy một cách vô cùng vui vẻ.
Anh không chỉ làm thầy giáo cho người lớn tuổi, mà còn nhận thư mời từ một trường đại học địa phương, anh vận âu phục giày da và mang theo túi tài liệu đi nhận lời mời.
Phỏng vấn chỉ là quy trình, sau khi anh ra khỏi văn phòng học viện, đi ngang qua sân bóng, dừng chân chốc lát nhìn mấy người trẻ đang mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng, chờ đến lúc họ nghỉ giải lao, anh đi qua, Mao Toại tự đề cử mình*.
*Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Dù sao thì mặc âu phục cũng bất tiện, anh chỉ đá chừng mười phút rồi rời sân, đám học sinh lại rất nhiệt tình, lưu lại phương thức liên lạc của nhau, hẹn ngày nào đó gặp lại trên sân.
Tóc trên trán đã ướt đẫm, nhưng Tiêu Ý Trì lại cảm thấy sảng khoái, móc áo vest rồi vui vẻ huýt sáo bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi rời đi.
Du Tri Niên đặt bức ảnh xuống, tổng kết: Năng lực tự tiêu khiển của người này rất mạnh.
Đến ngày hẹn với bác sĩ tâm lý, Du Tri Niên đón Tiêu Ý Trì, ngoại trừ mỉm cười và chào hỏi lúc lên xe thì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey/3330287/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.