Tranh của cô vẽ nó đã trở thành hàng hóa, giống thịt heo, thịt dê trên thị trường bị người kêu giá. Chỉ cần có đủ tiền liền đem tác phẩm của treo lên tường, tùy ý quan sát tâm tình của cô.
“Ba trăm ngàn.” Cô bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm run run nhưng vẫn kiên định mở miệng.
Đây không phải là số tiền nhỏ, từ trước đến giờ người kiêm tốn như Phương phu nhân vừa mở miệng chính là con số này. Mọi người lập tức mở to mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mắt đen Tôn Phẩm Chân gắt gao nhìn chằm chằm cô, bởi vì nhìn thấu bức tranh u ám, thấy rõ người vẽ tranh tâm trạng ảm đạm thương tâm, cho nên anh muốn lấy bức tranh. Anh chưa bao giờ có khát vọng như vậy, anh biết đây là một cơ hội nhưng đồng thời anh cũng thấy Hành Vân lúc ra giá ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như không thể tin bức tranh này lại có thể xuất hiện tại đây.
Anh nhắm mắt lại, thầm than một hơi, anh nhượng bộ, bởi vì cô, anh chỉ có thể từ bỏ.
“Ba trăm ngàn lần một, ba trăm ngàn lần hai, ba trăm ngàn lần ba……… Xin chúc mừng, bức tranh này đã thuộc về Phương phu nhân.” Người chủ trì hưng phấn gõ chùy.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
………………….
Cô kiên trì ngồi xuống, cự tuyệt đề nghị của buổi đấu giá muốn đưa bức tranh về giúp cô, cô yêu cầu lập tức mang bức tranh rời đi. Dọc đường về cô gắt gao ôm bức tranh, mím chặt môi, vừa về đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-that-vat-va/2087457/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.