Anh là một người chồng bình thường, một người đàn ông bình thường, muốn nghe người phụ nữ của mình đối với mình nói lời yêu thương.
Cô nghe không rõ lời anh nói, chỉ bắt lấy tay anh, kháng nghị anh không tiếp tục xoa bóp.
Anh lại dừng tay ấn nhẹ hông của cô, bị cô gián đoạn như vậy, vốn muốn hỏi lại cũng không thể.
“Hành Vân…..”
Đêm nay Dĩ Kính thiệt nhiều lời a! Cô cố gắng mở mắt ra: “Cái gì?”
“Em….Em muốn…..Ly hôn sao?” Anh nín thở chờ cô trả lời.
Thật sự rất mệt mỏi, thật muốn ngủ nha! Nếu không phải Dĩ Kính còn bóp cánh tay của cô, thì cô đã sớm tiến vào mộng đẹp rồi! Lầm bầm một tiếng, cô căn bản không nghe rõ anh mơ hồ nói cái gì.
“Hành Vân?” Anh cố chấp muốn biết đáp án.
Ai, anh nói cái gì vậy? Cô thật sự không có hơi sức nghe lần nữa, chỉ đành phải ---
“Ừ” Cô vô ý thức lên tiếng, sau đó liền ngủ say.
Thân thể Phương Dĩ Kính cứng đờ, cảm giác được trong lòng đang ồ ồ chảy máu, đau đến làm cho anh không thở nổi. Thật lâu, anh dịch nhẹ thân thể, vì cô đắp kín chăn bông.
Anh xuống giường, ở trong bóng tối lục lọi cái bật lửa.
Bặc một tiếng, trong bóng đêm, một cái tàn thuốc màu đỏ cháy lên, anh hút một hơi thật mạnh. Anh đã cai thuốc được một thời gian, chỉ là tối nay, anh cần thứ có thể gây mê bản thân.
Một điếu lại một điếu, tàn thuốc thủy chung không tắt, mắt anh đầy tơ máu, cả đêm chưa chợp mắt đến trời sáng.
………………..
“Đây là sau khi tôi đi qua nửa vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-that-vat-va/107757/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.