Trong thư phòng có một hàng bút lông, to to nhỏ nhỏ, là bằng chứng cho thấy Lê Tu Triết luyện thư pháp trong nhiều năm. Kỳ thực anh không thích viết các kiểu chữ viết, lúc trước cùng ông ngoại luyện tập cảm giác vô cùng nhàm chán. Chẳng qua, bây giờ người thân duy nhất này đã mất rất lâu rồi, anh cũng chỉ thỉnh thoảng viết một bức để nhớ lại ngày xưa.
Nhưng mà, Lê Tu Triết chưa từng nghĩ, sẽ có người ngủ trên bàn làm việc của anh, trên người không mảnh vải hỏi anh có thể viết chữ lên da thịt hay không. Lại là một giấc mộng hoang đường mà mê hoặc, anh đứng ở trước bàn gỗ lim rộng lớn, cái người quen thuộc kia liền nằm ngửa mặt lên, tứ chi buông lơi mở rộng, lộ ra phần ngực bằng phẳng cùng hạ thân non nớt. Nhưng lời nói của đối phương lại suồng sã đến cực điểm, âm cuối du dương, bên dưới mặt nạ che đi nhất định là ánh mắt quyến rũ (mị nhãn như tơ): “… Mấy cây bút lông kia đều rất đẹp, có thể đem viết tên lên người em không?” Vừa nói, vừa tùy tiện mở rộng cơ thể chính mình ra, da thịt trắng nõn vì không cẩn thận dính một vài vết mực cùng nốt ruồi son bên hông tự bổ trợ lẫn nhau.
Chăm chú nhìn nốt ruồi son kia một lúc lâu, Lê Tu Triết dao động tinh thần, tiện tay cầm lấy một cán bút dài mảnh treo ở trên giá, hướng đến hông đối phương nhẹ nhàng quấy nhiễu. “Nhột quá, đừng chạm!” Người kia co rúm người lại tránh đi, lại bị Lê Tu Triết đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/honey-cung-nam-mong-nao/1507659/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.