Cố Diễn Sinh nhìn chằm chằm anh ta, thẳng thắn từ chối đề nghị, “Em chẳng chọn gì cả. Muốn thế nào thì muốn.”
Vương Lệnh Văn lại nhìn cô một cách tán thành, “Giống như anh nghĩ, đúng là không làm cho anh thất vọng.”
Cố Diễn Sinh chẳng thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước lại càng tiến gần về phía Diệp Túc Bắc hơn. Diệp Túc Bắc đứngnguyên chỗ cũ, giống vị thần trong thần thoại Hy Lạp, lại vừa giống nhưhoàng tử dám vượt mọi chông gai trong truyện cổ tích, gió thổi tung tàáo của anh, dưới chân bụi hồng cuồn cuộn lên, như trong cõi mộng. Trônganh ấy thật tự nhiên, bờ vai dày của anh từng che mưa chắn gió cho cô,là chỗ dựa vững chãi nhất, chỉ có điều trong vòng chưa đầy một năm, tấtcả đã hoàn toàn thay đổi.
Cô luôn cố gắng bước vào cánh cửa hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã đánh mất chìa khóa.
Chẳng phải cô không muốn cầm tay Vương Lệnh Văn và kiêu ngạo bước tới,nói với anh ta một cách đàng hoàng, mạnh mẽ, dứt khoát rằng, mình đãkhông còn yêu anh ta nữa. Nhưng cuối cùng cô lại không làm được điều đó, vì lòng cô vẫn chưa thay đổi, làm vậy chỉ khiến cô càng thêm bối rối.Cô đứng thẳng lưng, chân bước vững vàng về phía trước. Cô cố tỏ ra bìnhthường, cố gắng coi anh ta là một người thường, một người mà cô khôngcòn để ý tới.
Dĩ nhiên Diệp Túc Bắc cũng đã nhìn thấy cô. Trêngương mặt lộ vẻ thoải mái hơn, nhưng vừa nhìn thấy Vương Lệnh Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon/3143323/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.