Diệp Túc Đông khi đi khảo sát thực địa thì bị khối thép rơi trúng người làmxuất huyết não, toàn thân bại liệt, mất hẳn ý thức nên biến thành ngườithực vật. Nhà họ Diệp đã phải tốn rất nhiều tiền để điều trị làm cho anh ấy tỉnh lại nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào.
Lầnnày là một nhóm bác sĩ do cấp dưới cũ của ông đưa về, nghe nói họ đã cứu sống được mười mấy trường hợp người thực vật ở nước ngoài. Tin nàykhiến cho cả nhà trông đợi một kỳ tích sẽ xuất hiện.
Lần đầutiên hút tủy, cả nhà đều đến bệnh viện chờ đợi. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vai vế nhỏ nhất được phân công trông trẻ con nên không phải đóngvai thần hộ pháp mặt sắt ở bên ngoài phòng vô trùng.
Ngồi trênchiếc ghế dài trên bãi cỏ của bệnh viện, Diệp Túc Bắc yên lặng nhắm mắtthả lỏng người, Cố Diễn Sinh bồn chồn nắm cánh tay Diệp Túc Bắc hỏi,“Nhóm bác sĩ vớ vẩn đó có giỏi thật không? Bao nhiêu bác sĩ hàng đầutrong nước mà còn không chữa được.”
Diệp Túc Bắc nhấc cánh taycô ra, tiếp tục nhắm mắt, môi chỉ hơi mấp máy, “Trước đây là điều trịduy trì, bây giờ là cấy tế bào gốc. Nguy hiểm hơn một chút.”
Nghe Diệp Túc Bắc nói nguy hiểm, Cố Diễn Sinh thấy thót tim. Cô há miệng kinh ngạc, “Không phải chứ, nguy hiểm hơn, thế nhỡ xảy ra chuyện gì...”
Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cô không dám nói đến điều tồi tệ nhất đó.
Diệp Túc Bắc không nói gì. Anh hơi nhíu mày lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon/3143290/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.