Ngày chủ nhật, CốDiễn Sinh và Kiều Tịch Nhan hẹn gặp nhau tại một quán cà phê trên phố đi bộ. Cô đến trước nửa tiếng, gửi xe tại bãi dưới tầng hầm cách đó khôngxa, chiếc Bentley mua chưa tới ba tháng lãnh đủ một vết xước dài tronglúc đỗ xe do không may đâm phải dải phân cách.
Xách chiếc túibước vào quán cà phê, cô vốn không muốn để bạn đến trước mình vì đã biết rõ tính khí của Kiều Tịch Nhan. Vừa nhìn thấy cô bước vào, Kiều TịchNhan làu bàu, “Hẹn người ta ra đây mà dám đến muộn thế à?” Kiều TịchNhan, dù cùng tên với đại mỹ nhân Tiểu Kiều thời xưa, nhưng lại không có tính dịu dàng và điềm tĩnh như vậy, theo ngôn ngữ hiện đại thì có thểgọi là bà chằn.
Cố Diễn Sinh biết mình có lỗi, vừa xin lỗi vừacười trừ. Không gian quán cà phê tinh tế, lãng mạn, ánh đèn mờ ảo khiếnngười ta cảm thấy ấm áp, giọng hát của Mariah Carey xen lẫn với tiếngchuyện trò rì rầm của khách. Trên bàn là ánh nến lờ mờ. Một ly capuchino ngọt ngậy, phà hơi lạnh trước mắt, Cố Diễn Sinh tay cầm thìa gạt gạtlớp váng sữa hình trái tim phía trên, cô thấy buồn và bỗng cảm thấy bếtắc.
Cô cụt hứng đặt chiếc thìa xuống, quay mặt về phía ánh nắngmặt trời đang rọi vào, ngắm nhìn những tia nắng chói chang, nhíu màynhận xét, “Tiểu Kiều, cuộc sống sao buồn tẻ vậy chứ?” Câu nói bất ngờ ấy khiến người ngồi đối diện suýt phun ngụm trà vừa uống trong miệng ra.
Kiều Tịch Nhan đặt cốc xuống, chăm chú nhìn Cố Diễn Sinh từ đầu đến chân,“Cậu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon/138643/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.