Editor: Xiu Xiu
Vẻ mặt Tần Hoành mang ý cười ấm áp, xem ra nói chuyện không tồi, trên mặt Lục Đông Đình thì trái lại trước sau không có vẻ gì.
Tô Khê thấy Tô Yểu đứng ở đằng kia, giống như chủ nhân tiễn khách, nói: “Đi rồi sao?”
“Ừhm.”
Nhiệt độ ngày đêm ở Thượng Thành chênh lệch rất lớn, Tô Yểu chỉ mặc một chiếc váy dài đơn bạc, gió đêm thổi qua, trên tay cô nổi lên một tầng da gà.
Lục Đông Đình chú ý tới động tác xát tay của cô, trùng hợp Tô Yểu cũng nhìn về phía anh, mím môi cười, mắt hạnh sáng trong: “Anh Lục, anh cũng cần phải đi sao?”
Tô Khê cười lạnh, trong lòng nghĩ, Tô Yểu, cô cũng chỉ là người như thế mà thôi, thấp kém nịnh nọt một người đàn ông. Cô cảm thấy được chính mình ở phương diện này vẫn hơn một chút, ít nhất từ lúc yêu nhau đến giờ đều là Tần Hoành dỗ dành cô.
Tô Khê nói: “Em không đi xe, nếu không để cho Tần Hoành tiễn em một đoạn đường?”
“Không cần phiền toái.” Tô Yểu từ chối, quay đầu lại hỏi Lục Đông Đình: “Anh Lục, anh tiện đường không, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Tô Khê lạnh mặt, cho rằng Tô Yểu chướng mắt cô, ngay cả Tần Hoành cũng không vừa mắt, lời này nghe vào trong tai lại giống như đâm vào trong lòng cô. Tần Hoành cũng im lặng, nét sáng sủa trên mặt Tô Yêu cũng chưa thấy qua.
Tô Yểu dùng tay chỉ chỉ một đoạn tóc bị gió thổi loạn, còn chưa đợi trả lời, đã cực kỳ tự giác tiếp sát người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-y-lung-lay-xin-ngai-tong-giam-doc-bot-gian/81879/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.