Editor: Xiu Xiu
Tô Yểu ngẩng đầu nhìn anh, Lục Đông Đình vốn đang căng mặt, khiến cho đường cong trên khuôn mặt càng thêm lãnh ngạnh, khuôn mặt không mấy thiện cảm.
Tô Yểu có nhiều lời để nói nhưng đều nghẹn ngào trong cổ họng, Lục Đông Đình nói không sai, cô chính là hếch mũi lên mặt, dường như đã quên mất anh là ai.
Có thể đứng vững gót chân ở Lục gia như nước với lửa, không ai dám dễ dàng động vào anh, há lại sẽ mặc cho người khác đắn do tính kế anh sao? Cùng anh cứng đối cứng, chỉ có lấy trứng chọi đá.
Nhịp tim của cô khống chế không nổi nảy mạnh vài cái, cụp mi xuống che đậy phức tạp trong ánh mắt, khóe miệng từ từ giương lên, ánh mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm: “Đâu nào, là tôi không nói, anh Lục đại nhân đại lương, sẽ không so đo với tôi...?”
Lục Đông Đình bị cô nói như thế cười nhẹ hai tiếng, nghe không ra âm thanh của anh có vài phần lỗ mãng và lạnh lùng.
Anh châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, khàn khàn nói: “Đừng có nói vài câu liền nhẹ nhàng, người vội vàng chính là cô, nói không được cũng là cô, trước đây cô đã bức hôn tôi, thì cũng nên làm mọi thứ chu toàn.”
Tô Yểu bị một câu sau cùng của anh hấp dẫn, cô nhíu lại chân mày, có chút ý cười: “Ý của anh là nói, tạm thời sẽ không để tôi rời khỏi Đông Thịnh?”
Lục Đông Đình nhíu mày, cởi một nút áo sơ mi, Tô Yểu lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-y-lung-lay-xin-ngai-tong-giam-doc-bot-gian/2316953/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.