“Khóc cái gì chứ.” Hàn Trình lấy khăn tay, lau nước mắt cho Hạ Thiên, “Em khiến tiền bối thành ra như này, tôi còn chưa buồn khóc đây.”
Hạ Thiên gắt gao nắm chặt hộp nhẫn trong tay, cậu cầm lấy khăn tay, lau mặt, hít sâu một hơi: “Em muốn đồng ý luôn bây giờ, không được sao?”
“Tôi hi vọng em suy nghĩ kĩ thêm chút nữa, tôi cũng không cần gấp câu trả lời từ em.” Hàn Trình trầm giọng nói, “Hơn nữa…. Tôi nghĩ muốn để cho em hiểu tôi hơn.”
Hạ Thiên vội nói: “Em đều hiểu hết rồi…..”
“Không có đâu.” Hàn Trình bất đắc dĩ ngắt lời cậu, “Cứ ép tôi phải nói thẳng luôn ra sao? Hạ Thiên, mỗi lần ở trước mặt em tôi đầu giấu giếm nhiều điều, nói đúng ra là giả vờ tốt đẹp.”
“Khi có mặt người ngoài, tôi sẽ sắm vai một ông chồng tốt, làm cho mọi người cảm thấy chồng chồng đôi ta rất hoà thuận, khi chỉ có mình em….. nghĩ em còn nhỏ, mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, sợ em bắt chước, học hư, cho nên phải kiềm chế bản tính.” Hàn Trình cười tự giễu, “nếu biết rằng sẽ thích em, tôi khẳng định sẽ không….”
Hàn Trình ngừng lại đôi giây, tiếp: “Thôi, hiện tại nói mấy lời đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi xác định, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, tôi tuyệt đối sẽ không khắc chế bản thân mình như thế nữa, sẽ không dịu dàng như bây giờ….. chưa chắc em đã thích.”
Hàn Trình sợ nhắc tới chuyện buồn của Hạ Thiên, nên không nói rõ, y lo lắng Hạ Thiên vắng cha từ nhỏ, cho nên mới đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc/1306619/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.