Hạ Thiên không ngờ Hàn Trình không ngủ, nghe thấy tiếng Hàn Trình giật thót hết cả người.
Dùng vài giây tiêu hoá lời Hàn Trình vừa nói, sau khi ngấm xong mặt xoàn xoạt đỏ ửng lên, như mặt trời nhỏ.
Hàn Trình nói….. là anh ấy muốn cái kia sao?
Hạ Thiên cảm thấy từ trong ra ngoài, đều mềm nhũn.
Hạ Thiên hít sâu vài hơi, dựa vào chút lí trí còn sót lại, sống dở chết dở đầu hàng: “Chú Hàn….. Lúc tối vừa ra đến cửa, con không sợ chết liêu ngài một câu, bây giờ ngài lại trả thù con ạ…..”
Hàn Trình nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu nở nụ cười.
Trong xe yên tĩnh, Hàn Trình cười khẽ cũng truyền cực kì rõ ràng đến tai Hạ Thiên, quanh quẩn nơi trái tim, kéo dài không tiêu tan, trong nháy mắt Hạ Thiên cảm giác hai tai muốn bốc lửa luôn rồi.
Hạ Thiên quay đầu, đầu cộp phát dựa vào cửa kính xe, nội tâm rít gào, đêm rồi đó! Lại còn vừa mới uống rượu xong!! Sau đó lại còn dùng giọng nói trầm thấp cùng tiếng cười ghẹo nhân kia, là định ép người ta cưỡng gian trong thời kì hôn nhân sao?!!!
Hôm nay y uống không ít đâu!
Hàn Trình nhìn Hạ Thiên, không nhịn được muốn bật cười.
Y nhớ tới lúc tối khi ra cửa, Hạ Thiên trêu chọc mình một câu, lại bật cười.
Hạ Thiên không phải người thoáng tính, không tính đến chuyện quá ngây ngô, lúc nào cũng là người ngại ngùng trước, ở trong một lão lưu manh như Hàn Trình, câu kia chẳng đáng kể gì, miễn cưỡng cho trên trung bình, cũng chỉ có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc/1306615/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.