Phùng công tử liếc nhìn chip trên bàn, vẫy tay ra hiệu nhân viên mang chip tới cho gã.
Phùng công tử gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, cười nói: “Không ít chip thế này, chơi một ván thôi?”
“Tuỳ ý.” Hạ Thiên cởi áo bóng chày, nhét vòng cổ vào trong áo thun, nhàn nhạt đáp lời, “Tất tay.”
Hàn Trình nhớ tới số tiền tiêu vặt còm cõi không bằng 1 chip của Hạ Thiên, khẽ thở dài.
Hàn Trình quay đầu, nhỏ giọng dặn dò nhân viên, đổi cho y ít chip.
Nếu muốn chơi tất tay thì cứ chơi lớn đi.
Cùng lắm thì lát y thắng giùm cậu là được.
Phùng công tử nói cặn kẽ quy tắc trò chơi xong, cầm một li rượu, nhấp hai ngụm, lại nói tiếp: “Đừng ném xúc xắc, cứ ấn theo ván đấu thông thường để quyết định đi.”
Hạ Thiên ừm một tiếng, cậu lựa một cây gậy, đi đến trước bàn bi a, đặt gậy bên cạnh, khởi động cổ với cổ tay.
Hai người đánh bi giành quyền khai cuộc, bi của Hạ Thiên gần băng cuối hơn.
Hạ Thiên đánh khai cuộc.
“Xem cậu đánh không giống người mới chút nào.” Phùng công tử đứng phía sau Hạ Thiên, cười nói, “Hàn Trình dạy sao? Kĩ thuật của y quả thật không tồi.”
Hạ Thiên lẳng lặng nhìn bi trên bàn, trong đầu thầm tính toán mấy góc đánh, không rảnh trả lời gã.
Bọn họ chơi pool 9 ball, cú đề pa không tốt, Phùng công tử càng được lợi.
Phùng công tử thấy Hạ Thiên không nói lời nào, cho rằng cậu đang khẩn trương, gã nhướn mày cười khỉnh, nâng li rượu tự mình thưởng thức trong khi chờ đợi.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc/1306608/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.