Hàn Trình dùng xong điểm tâm liền đi, Hạ Thiên ở trong phòng, cầm bút nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng cũng không thật sự viết cho Hàn Trình một lá thư.
Thầy dạy ngữ văn mà thấy chắc sẽ cười chết ấy chứ?
Thành tích đã chẳng tốt thì chớ, lại còn thích chơi trội.
Hạ Thiên lắc đầu, thành thành thật thật viết cho mẹ một bức thư.
Viết xong, cậu liền gọi điện cho Chu Vận.
Chu Vận vừa vặn xử lí xong công việc, nghe Hạ Thiên nói Hàn Trình hôm nay không có nhà, liền chạy qua đón Hạ Thiên, hai mẹ con cùng nhau ăn trưa.
“Tối hôm qua mấy giờ đi ngủ?” Chu Vận thấy bọng mắt Hạ Thiên đen xì, liền thân thiết hỏi, “Mẹ biết hiện tại chương trình học nhanh, nhưng mà cũng không cần phải liều mạng như thế, hôm nay là ngày nghỉ, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng có thức đêm đọc sách.”
“Hais, mẹ đừng nói nữa.” Hạ Thiên cầm ấm trà, rót cho Hạ Thiên một chén, “Tối hôm qua chú Hàn về trễ, lằng nhằng một hồi… Gần 12h mới ngủ.”
Chu Vận chậm rãi buông đũa, nâng chén khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Cậu ta về nhà trễ… con còn chờ?”
“Không phải con chờ, là vừa vặn nghe thấy y trở về, thấy y có chút say, nên hâm ít sữa cho chú ấy, sau đó…” Hạ Thiên không giải thích rõ được, cười khổ nói, “Dù sao chính là ngủ muộn, suýt nữa còn bị chú Hàn giáo huấn.”
Chu Vận nhíu mày, hỏi: “Cậu ta giáo huấn con? Giáo huấn như thế nào? Chẳng lẽ đánh con?”
“Không không không, sao lại đánh chứ.” Hạ Thiên sợ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc/1306599/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.