“Mộc Phong................” Không nghĩ là anh sẽ làm vậy, Hạ Phỉ Nhi không cam lòng
“Hạ Phỉ Nhi, chuyện giữa hai chúng ta sớm đã kết thúc, đừng cứ quấn lấy tôi”
Đúng là ôn dịch!
“A?!” Một câu một chữ anh miêu tả không thiếu cảnh tượng ngày hôm qua. Lâm Tịch Nhan chỉ trợn tròn mắt, há hốc
“Anh làm vậy, sẽ tổn thương đến cái tôi của cô ấy”
“Cái tôi? Nếu cô ta có, có lẽ anh và cô ấy cũng không đến bước đường này” Thần Diệc Ca cười khẽ, nhíu mày nói
“Sao nào, nha đầu ngốc của anh còn ghen nữa không?”
Lâm Tịch Nhan cười trộm quay đầu đi, cô cảm thấy chính mình rất ngốc
“Không ăn giấm nữa, em đói rồi, muốn ăn kem”
Logic của cô từ trước đến nay là, mỗi khi đói bụng đều rất muốn ăn thứ mình thích ăn nhất, mặc kệ no hay không no. Suy nghĩ vô lý như vậy nhưng Thần Diệc Ca vẫn rất thích, rất đơn giản, không có chút nào giả tạo
“Không sợ mập lên sao?” Anh trêu ghẹo, cô gái nhăn mũi cười
“Đáng ghét.............. dù sao anh cũng yêu em”
Là ai đã nói qua, cho dù cô có mập ra, cũng vẫn yêu cô chứ
Sau này cho dù có hiểu lầm, chỉ cần vẫn tin tưởng nhau, cầu vồng ngọt ngào vẫn sẽ tồn tại
“Ca à, em không muốn cưới Cố Diễn Trạch. Cùng lắm, chúng ta bỏ trốn đi!”
“Nha đầu ngốc.............”
“Còn bảo em ngốc............”
“...............”
__________________________
Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt đã vào cuối tháng
Ngày 7
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-voi-truc-ma/2348047/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.