Bên trong phòng nghỉ hậu trường, Thần Diệc Ca tựa đầu vào ghế da nghỉ ngơi, một hồi hát hò vừa rồi, khiến anh có chút mỏi mệt.Nhắm mắt lại, lông mi xinh đẹp khép hờ, mãi cho đến khi của phòng nghỉ được người nhẹ nhàng đẩy ra, anh nghe được có tiếng bước chân rón rén tiến lại gần, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nâng lên cảm nhận hơi thở quen thuộc
“ Đoán, đoán đi, em là ai?” Bàn tay mềm mại của cô gái nhẹ che lại đôi mắt của Thần Diệc Ca, trong giọng nói mang theo vài phần trêu đùa
Thần Diệc Ca khẽ cười, vẫn không đáp trả
“Mệt lắm sao?” Lâm Tịch Nhan buông tay, lời nói bông đùa vừa rồi chuyển thành quan tâm nhẹ nhàng. Nhìn anh diễn xuất phấn chấn trên khán đài, luôn tràn đầy sức sống như thế, nhưng phía sau ánh đèn sân khấu, có mấy ai hiểu được anh đã cố gắng cùng mỏi mệt đến nhường nào?
Thần Diệc Ca mở mắt nhìn, đôi mắt thâm sâu ngắm nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trong trẻo mang theo cưng chiều
“Có em bên cạnh, anh sẽ không mệt mỏi nữa”
Chỉ cần có em, thế giới ảm đạm này sẽ tràn đầy ánh sáng
Lâm Tịch Nhan ấm áp trong lòng, gò má thản nhiên ửng hồng
“Không phải đêm nay nhà em có khách sao, sao lại chạy đến đây xem diễn............” Thần Diệc Ca lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người cắn một cái, Lâm Tịch Nhan lè lưỡi, mở miệng
“Nhớ anh nên đến, cần gì nhiều lý do như vậy”
Dĩ nhiên cô sẽ không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-voi-truc-ma/2348006/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.