Nó đi lang thang trên phố như kẻ mất hồn. Không ghé vào bất kì một nơiđâu, nó đi qua những nơi nó và hắn đã từng đến, nó vô thức bước đến mộtshop bán đồ trẻ em, nó nhớ có lần nó và hắn đi qua đây. Hắn đã nói: - Em này, sau này chúng ta có con rồi thì sao nhỉ?
- Sao là sao?
- Anh không biết cái cảm giác đó sẽ như thế nào?
- Em cũng không biết.
- Em này, em nhìn bộ đồ đó có đẹp không? - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một bồ đồ màu xanh treo trên giá.
- Đúng là đẹp thật.
- Vậy sao này chúng ta có con sẽ mua những bộ đồ giống vậy cho con nha!
- Đó là đồ của bé trai mà, lỡ em xin con gái thì sao?
- Xin con gái thì chúng ta mua màu hồng, với lại đâu chỉ có một đứa.
- Vậy anh muốn có mấy đứa, hai hay ba vậy?
- Anh thấy cả một đội bóng cũng chẳng tệ. Có trai có gái luôn.
- Anh này, anh làm như em là heo chắc.
- Em thì đúng là heo mà.
- Anh... - Nó giận dỗi.
- Là heo nhưng là heo dễ thương nhất của riêng anh. - Hắn ôm chặt nó vào lòng.
- Vậy mới được chứ.
Nó bất giác lại rơi nước mắt, giờ đây nó đã không còn có thể sinhcon được nữa, nó đã không còn có cơ hội được lên thiêng chức mẹ, nó đãkhông thể nào sinh con cho hắn được nữa, nó đã không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868650/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.