Thấm thoát đã một tháng trôi qua, một tháng này là một tháng vô cùng khổ cực và đau khổ đối với nó. Đối với những người phụ nữ đang mang thai khác thì thời kì mang thai là thời kì hạnh phúc nhất, là thời kì được các ông chồng yêu thương, chiều chuộng, là thời kì mà các bà mẹ được tẩm bổ đầy đủ để sinh con nhưng đối với nó thì không như thế. Nó chịu đầy khổ cực và tủi nhục, nó phải chịu sự ghẻ lạnh của hắn, sự tàn nhẫn của Nghi. Hằng ngày, nó phải lau dọn nhà cửa, nấu ăn và còn phải... chịu đánh đập. Nó không được ăn uống đầy đủ như bao người, hằng ngày nó chỉ được ăn cơm thừa canh cặn của hắn và Nghi nhưng nó vẫn không nói gì với bất cứ ai, ngay cả Uyên và Hoàng Bảo vẫn hằng ngày gọi điện hỏi nó sao rồi? Hắn có đối xử tốt với nó không? Sức khỏe của nó ngày càng xấu đi, khuôn mặt nó không còn như lúc trước nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt xanh xao, tiều tụy. Toàn thân nó đầy những vết roi da đánh...
8.00 a.m
Khi hắn và Nghi đã rời khỏi, nó mới dám vào nhà. Nó lên phòng, tắm rửa thật sạch sẽ rồi quay xuống nhà dọn dẹp thức ăn thừa. Sau khi đã dọn dẹp nhà cửa hết tất cả, nó bưng một tô thức ăn ra bàn ăn, nó ngồi xuống nhìn tô thức ăn mà nước mắt lại rơi, nó đặt tay lên bụng mình, khẽ nói:
- Con à, ngoan nha! Sau này, khi con lớn lên nhớ có hiếu với ba con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868611/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.