5.00 p.m Nghi mở cửa bước vào phòng làm việc của hắn, Nghi nở một nụ cười thật tươi bước đến bên bàn hắn, nói:
- Anh à, hết giờ làm việc rồi.
- Ừ. - Hắn lạnh lùng.
- Anh còn lo chuyện công ty à? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?
- Không, anh đang xem những tài liệu liên quan đến vụ khủng hoảng.
- Hết giờ làm việc rồi, chúng ta đi tối cùng nhau nha anh.
- Cũng được. - Hắn vừa nói vừa đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest rồi sải chân đi trước.
Nghi đứng đó với vẻ mặt tức giận, cô ta thầm nói:
- Lê Quang Bảo, anh cứ như thế đi. Tôi sẽ khiến anh phải về bên tôi.
Tại nhà hắn.
Nó đang loay hoay trong bếp nấu đồ ăn tối cho hắn, nó chuẩn bị cho hắn rất nhiều món mà hắn thích. Nó biết hôm nay vì vụ khủng hoảng, hắn chắc chắn rất mệt mỏi nên nó cố gắng làm thật nhiều món bổ dưỡng cho hắn. Nó vừa dọn thức ăn lên bàn vừa cười, nó đang nghĩ đến việc hắn sẽ ăn những thức ăn do nó làm thì lại vui đến không thể tả dù người ngồi ăn cùng hắn đã không còn là nó nữa rồi và cũng có lẽ nó sẽ mãi mãi không còn được ngồi ăn cùng hắn nữa.
Dọn xong thức ăn, nó lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán, bất chợt nó lại nhớ đến những lần như bây giờ đều có hắn bên cạnh lau từng giọt mồ hôi cho nó. Nó lại rất muốn khóc nhưng cố kìm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-va-noi-dau/2868606/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.