Chương trước
Chương sau
Ngọc Ngân cùng Minh Thiên tiễn vị bác sĩ về còn Khánh Anh và Bảo Nam thì bế Khánh An về phòng. Lấy lại được kí ức rồi, Khánh An cứ bám lấy anh hai không chịu buông. Thái Điệp thì gọi đồ ăn về phòng cho An Vy. 
Thái Điệp bước vào phòng đã thấy An Vy ngồi tựa lưng vào thành giường hướng mắt ra cửa sổ nhìn trời mưa, sắc mặt bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
" Dậy rồi à? Cậu thấy khỏe hơn chưa? " - Thái Điệp đi tới đặt khay thức ăn lên bàn rồi lấy một chiếc bàn nhỏ để trên giường xong đi tới lấy khay thức ăn đó đặt lên bàn nhỏ rồi leo lên giường ngồi đối diện với An Vy - " Cậu ăn đi "
" Ngủ dậy thấy khỏe hẳn. Woa. Được ăn rồi, đói chết mất " - An Vy tươi cười ngồi thẳng dậy cầm lấy đũa gắp thức ăn đầy vào chén - " Nhưng sao không có đùi gà rán vậy? " - An Vy nhăn nhó nhìn Thái Điệp
" Ăn này đi. Dinh dưỡng đấy. Lúc nào khỏe hẳn tôi dẫn cậu đi ăn một bữa bể bụng luôn " - Thái Điệp cười híp mắt khoanh tay lên bàn nhìn nó ăn
" Trời ơi trời " - An Vy bữu môi rồi lấy muỗng uống canh, vẫn cúi đầu vừa ăn vừa nói - " Camella sao rồi? "
" Con bé nhớ lại rồi, bây giờ đang quấn lấy thằng Ken với thằng Kin bên phòng kìa. Tưởng cậu ngủ nên không vào làm phiền nữa " - Thái Điệp nói rồi gắp thịt bò bỏ vào chén An Vy - " Mà cái cô bé cậu nhờ báo tin là Camella đấy à? "
An Vy vừa ăn vừa gật đầu:
" Camella năm nay mới có ba tuổi thôi à? "
" Ừ. Mẹ Ken khó sinh, từng sẩy thai một lần sau đó tới tận 8, 9 năm sau mới có lại rồi sinh ra Camella đấy. "
" Ra vậy " - An Vy vừa ăn vừa gật gù 
" Cậu có duyên với nhà nó nhỉ? Ai mà ngờ cái hôn ước của hai người lại từ thời mấy ông để lại chứ. Nay lại còn gặp được Camella nữa. Sao hai người không biến giả thành thật đii " - Thái Điệp chống cằm chớp chớp mắt nhìn nó 
" Cậu không nhắc chắc tôi cũng không nhớ cái hôn ước đó tồn tại đấy " - An Vy nghe Thái Điệp nói mà bị sặc
" Nhưng mà cậu có tình cảm với nó không? " - Thái Điệp cúi gầm mặt xuống nhìn nó đầy hi vọng 
" Sao mà có thể... " - An Vy dí đầu Thái Điệp ra xa
" Không có gì là không thể " - Giọng Khánh Anh vang lên từ bên ngoài cửa làm cả hai giật mình quay lại nhìn ra hướng cửa vào. Khánh An đi giữa, nắm tay Khánh Anh và Bảo Nam đi vào. 
" Sao... Sao hai người vào được vậy? " - Thái Điệp tròn mắt nhìn
" Cửa đâu có khóa? " - Bảo Nam bế Khánh An lên giường ngồi bên cạnh Thái Điệp rồi cậu cũng ngồi lên luôn 
" Bây giờ cô còn giám phũ bỏ chồng tương lai là người vừa cứu cô đấy à? " - Khánh Anh đi tới ngồi bên cạnh An Vy nhìn chằm chằm vào nó khiến nó ăn không được mà ngước đầu cũng không xong
" Sao cậu không khóa cửa? " - An Vy nhìn lén sang Thái Điệp nhăn nhó 
" Tay bưng đồ ăn " - Thái Điệp giơ hai tay lên lắc lắc - " Lấy đâu ra mà khóa cửa " - Thái Điệp cũng cúi gầm mắt tránh né ánh nhìn của Bảo Nam.
" Giờ sao đây? Hai người cứ cúi mặt mãi như vậy à? " - Bảo Nam nhìn nó rồi nhìn sang Thái Điệp - " Mày tỏ tình xong rồi đá tao như vậy hả? "
" Ừ nhỉ. " - An Vy ngẩng đầu dậy - " Mà liên quan gì đến tôi đâu? " - An Vy đưa ánh mắt vô tội nhìn bọn hắn rồi lại tiếp tục ăn
" Đồng đội, chúng ta là đồng đội mà " - Thái Điệp nhìn lén An Vy cầu cứu nhưng An Vy cứ giả bộ như không nghe thấy, Thái Điệp đành ngước mặt lên nhìn lại Bảo Nam quát - " Đã bảo không phải tao nói mà "
" Hôm đó còn có Rain và thằng Ken chứng kiến nhé. Còn chối à " - Bảo Nam cũng nhìn chằm chằm lại Thái Điệp làm cô xấu hổ nhìn lơ đãng đi hướng khác 
" Tôi làm chứng " - An Vy giơ một tay đang cầm đùa lên nhìn hai người đối diện 
" Tao cũng làm chứng " - Khánh Anh cười rồi hùa theo
" Đấy, mày thấy chưa. Biểu quyết nào, ai đồng ý giơ tay lên " - Bảo Nam vừa nói vừa dơ tay, An Vy và Khánh Anh cũng giơ tay. Khánh An đang ngậm kẹo mút cũng rút ra giơ lên làm mọi người bật cười 
" Trời ơi lanh quá hà " - Thái Điệp nhéo má lúm đồng tiền của Khánh An rồi leo xuống giường cầm lấy đôi đũa trên tay An Vy đặt xuống khay thức ăn rồi bưng đi - " Cậu ốm để tôi dọn cho "
" Ơ tôi chưa ăn xong mà " - An Vy mếu máo nhìn theo bước chân Thái Điệp tiếc nuối rồi quay sang Bảo Nam lườm - " Tại cậu đấy. Nhưng mà đồng ý cái gì thế? "
Khánh Anh nhìn thấy dáng vẻ nó lúc Thái Điệp mang đồ ăn đi thì bật cười lắc đầu chào thua nó. Còn Bảo Nam thì nhún vai cười rồi chạy theo Thái Điệp 
" Đồng ý... làm một cặp không? " - Khánh Anh dí sát mặt nó nói làm mặt nó đỏ ửng lên, hắn bật cười thích thú rồi ngồi lại tiếp lời - " Ý nó là vậy đấy. Sao mặt cô lại đỏ lên như thế, bộ có ý gì với tôi à? "
" Cậu bị điên à? " - An Vy thẹn quá hóa giận gồng lên cãi lại hắn. Khánh An thì cứ chúm chím nhìn hai người cười làm cả hai đều quay lại nhìn cô bé
" Bé con, em cười cái gì? " - An Vy nhìn Khánh An hỏi, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn 
" Chị là chị dâu của em á? " - lời nói phát ra từ miệng của trẻ thơ có khác, rất ngây ngô nhưng cũng đủ để làm giật mình. Khánh Anh thì bật cười nhìn cô em gái bé bỏng rồi đưa chiếc bàn nhỏ trên giường xuống rồi chúi người về trước bế Khánh An ngồi vào giữa hắn và nó
" Ai bảo bé con như thế? " - An Vy quay sang nhéo mũi Khánh An rồi cúi đầu xuống dí đầu Khánh An, hai tay thì cù léc cô bé làm Khánh An cười nắc nẻ vì nhột
" Ha ha... Anh.. Haha anh Kin " - Tiếng cười của Khánh An vang vọng khắp phòng. Khánh Anh nhìn nó và Khánh An bất giác cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
" Tên này, thật xấu xa. Sao lại gieo vào đầu con nít mấy cái thứ đó chứ? " - An Vy giỡn với Khánh An đủ rồi thì bế cô bé ngồi gần mình, đưa tay ra cho cô bé tựa người vào
" Chị dâu thôi mà. Mấy cái đó là có ý gì? Cô muốn làm gì tôi à? " - Khánh Anh lại một lần nữa cúi sát mặt nó, cùng lúc An Vy nhìn sang hắn tính cãi lại thì bắt gặp ánh mắt hắn. Hai người cứ thế nhìn nhau. Khánh An là lắc lư đầu ngậm kẹo mút hát bài Ba thương con rồi bất ngờ ngước đầu lên lại tủm tỉm cười kéo hắn và nó về thực tại.
" Ờ.. Ưm.. Bé con có xem phim không nào? " - An Vy vội đánh trống lảng, quay sang bên trai lấy điện thoại, nó nhăn nhó cố hít thở đều đặn vuốt vuốt ngực thầm nghĩ " Mình làm sao vậy nhỉ? " rồi cô lại hối hận vì không sát cánh bên đồng đội, để cho Thái Điệp đi mất. Rất nhanh chóng nó lại giãn cơ mặt ra nở một nụ cười quay lại nhìn Khánh An, vòng tay qua cổ Khánh An, kéo chăn lên đắp ngang người rồi bật youtube mở phim " Nữ hoàng băng giá ", bình thường nó cũng rất thích xem những bộ phim của Disney, nó thích nhất là Elsa và Anna. Còn Khánh An thì khỏi nói rồi, rất thích bộ phim hoạt hình, hai chị em thích thú chú ý xem. Khánh Anh cười rồi cũng đưa chân lên giường đắp chăn chung với Khánh An và nó rồi cầm lấy máy giúp nó sau đó cùng xem, hắn nhìn hai chị em cười mà chẳng hiểu nổi cái này có gì hay?
Trời càng lúc càng mưa to hơn. Thái Điệp bưng khay thức ăn ra chỗ nhà hàng rồi có nhân viên đi tới lấy. Thái Điệp thở dài đi vòng vòng khuôn viên, cô không giám trở lại vì sợ chạm mặt với Bảo Nam, bây giờ đi đâu về đâu đây? Đang không biết làm gì thì ánh mắt cô lóe sáng lên khi thấy một người. Cô vội chạy tới ngồi xuống bên cạnh người đó:
" Kay, sao anh lại ngồi đây? "
" Candy à? " - Vũ Phong ngước lên nhìn khi nghe tiếng gọi quen thuộc - " Không có gì. Buồn chán nên anh ra đây ngồi thôi. Còn em? Ở đây làm gì? "
" Em không biết đi đâu về đâu đây nè " - Thái Điệp thở dài lần nữa rồi chống cằm nhìn trần nhà
Vũ Phong bật cười rồi đứng dậy nắm lấy tay Thái Điệp kéo cô dậy rồi nói:
" Vậy để anh dẫn em đến chỗ này "
" Ơ đi đâu ạ? " - Thái Điệp ú ớ rồi để Vũ Phong lôi đi
Ở một nơi khác...
" Anh chị lôi em ra đây làm gì, em còn phải đi tìm Candy nữa " - Bảo Nam bực dọc nhìn Minh Thiên và Ngọc Ngân 
" Ủa nó lại mất tích giống Rain hả? " - Minh Thiên làm bộ mặt ngơ ngác nhìn Bảo Nam 
" Vì anh chị nên nó mất tích thật rồi đấy, em đang đuổi theo nó tự nhiên anh chị nhảy ra lôi em tới đây " - Bảo Nam nhìn thấy bộ mặt không hiểu gì của Minh Thiên lại càng bực bội
" Thôi mà, đột nhiên anh chị muốn ra đây ngắm cạnh mà, gọi em đi cùng cho vui mà " - Ngọc Ngân dỗ ngọt Bảo Nam 
" Khu vườn bé tý này có gì đẹp đâu? Anh chị bắt cóc em chứ gọi hồi nào? " - Bảo Nam nhìn lại Ngọc Ngân bất mãn - " Không chịu đâu, em đang có chuyện hỏi nó mà. " - Bảo Nam nhõng nhẽo với Minh Thiên và Ngọc Ngân 
" Tao tán cho phát giờ, thấy ghê " - Minh Thiên nhìn điệu bộ của Bảo Nam mà rùng mình 
" Ơ, kia không phải là Candy à? " - Ngọc Ngân nheo mắt nhìn đằng xa rồi thốt lên 
Bảo Nam và Minh Thiên cũng quay lại nhìn.
" Ừ nhỉ, bọn họ ở kia làm gì? Qua xem nào " - Minh Thiên cũng nhìn theo rồi kéo Bảo Nam và Ngọc Ngân đi gần về phía Candy và Key. Trong lòng Bảo Nam bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng đôi chân vẫn không tự chủ mà bước theo Minh Thiên.
" Anh đưa em ra đây làm gì? " - Thái Điệp ngơ ngác nhìn Vũ Phong 
" Anh có chuyện muốn nói " - Vũ Phong bước sát đến gần Thái Điệp hơn rồi cầm hai tay Thái Điệp lên nhìn vào mắt cô
Thái Điệp thấy vậy liền rút tay về nhưng không có tác dụng gì, cô ngước đầu lên nhìn Vũ Phong lắp bắp:
" Có... Có chuyện gì thế ạ? "
" Anh...anh... " - Vũ Phong nắm chặt tay Thái Điệp hơn rồi nhìn vào mắt cô rất say đắm. 
" Thôi đủ rồi " - Bảo Nam hét lên rồi chạy tới xô Vũ Phong ra mà không để ý Ngọc Ngân và Minh Thiên đang che miệng cười 
" Anh sáng mai phải bay về trước vì gia đình có việc, em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe " - Đợi Bảo Nam xông đến, Vũ Phong mới bật cười nói tiếp nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Bảo Nam nói một cách rõ ràng và đều đặn. Bảo Nam và Thái Điệp ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Ngọc Ngân và Minh Thiên đi tới, cả Vũ Phong nữa, ba người khoác vai nhau rồi cười lớn 
" Anh chị đang đùa đấy à? " - Thái Điệp nhăn nhó bỏ đi. Bảo Nam tính đuổi theo nhưng Vũ Phong giữ lấy cánh tay cậu:
" Lần trước ngoài biển là Candy đang an ủi tôi mới làm như vậy. Lần ở trong khuôn viên nhà hàng cũng là tôi chủ động tìm vì muốn xem nó ốm thế nào nhưng không muốn cậu hiểu lầm mới gọi nó ra gặp riêng. Với tính cách của Candy thì nó sẽ không bao giờ thừa nhận tình cảm với cậu trước đâu. Càng không giải thích bất cứ điều gì đâu. Cậu đừng ngây thơ nghĩ có thể làm rõ mọi chuyện bằng cách đơn giản nhất nữa. Nếu yêu chỉ cần thể hiện, không cần làm rõ, không cần phải nói nhiều cũng sẽ tự đến với nhau "
Bảo Nam nhìn sang Vũ Phong rồi khẽ gật đầu:
" Cảm ơn anh " 
Xong cậu vội chạy đi. Cả ba đều hướng ánh mắt nhìn cậu cho đến lúc khuất bóng cậu.
" Haiz. Bọn nhỏ đều có cặp. Chỉ còn mấy người già tụi mình thôi " - Minh Thiên cảm thán
" Sáng mai mày phải về rồi à? Sao không đợi đến chiều rồi cùng về? " - Ngọc Ngân quay sang Vũ Phong hỏi
" Lazy đã về trước rồi. Có lẽ lễ đính hôn sẽ tổ chức sớm hơn " - Vũ Phong vẫn cứ nhìn theo hướng Bảo Nam chạy rồi nói
" Mày can tâm đính hôn sao? " - Minh Thiên bây giờ mới nghiêm túc nhìn Vũ Phong 
" Có một sự thật mà tao chưa thể nói rõ với chúng mày được. " - Vũ Phong đút tay vào túi rồi bước đi, Ngọc Ngân và Minh Thiên cũng bước theo cậu
" Liên quan tới ba mẹ mày phải không? " - Ngọc Ngân vừa đi vừa nói
Vũ Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi cả ba chìm vào im lặng.
-------------
Phòng 206
Thái Điệp mở rộng cửa định bước vào thì bị ai đó bịt miệng lôi đi. Cô cố vùng vẫy, hai bàn tay cố gỡ bàn tay đang bịt miệng mình ra nhưng vô ích. Tên đó kéo cô vào phòng 207. Tất nhiên không thể là ai khác ngoài Bảo Nam. 
" Mày làm gì vậy? " - Thái Điệp quay lại quát khi nhìn thấy Bảo Nam đang xoay người lại với cô chốt cửa
Bảo Nam đóng cửa xong thì xoay người đi tới gần không để cô kịp phản ứng, Bảo Nam vòng tay ôm lấy Thái Điệp vào lòng, làn môi áp lên mái tóc cô nhẹ nhàng làm Thái Điệp bất ngờ cứ đứng thần người ra.
" Chuyện... Chuyện gì vậy? "
" Đứng yên đi. Để tao ôm mày "
" Mày điên rồi à? " - Thái Điệp vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay Bảo Nam nhưng càng vùng vẫy thì Bảo Nam lại càng siết chặt cô lại hơn:
" Tao thích mày... À không, phải là tao yêu mày "
" Mày...nói gì? " - Thái Điệp buông lỏng tay xuống, bàn tay cô giờ đây giống như mất hết sức lực, cơ thể cô cứng đờ ra, ánh mắt hoang mang chớp liên tục để ngăn giọt nước mắt rơi xuống 
" Tao nói là tao yêu mày " - Bảo Nam lập lại lời nói đó một lần nữa rồi buông cô ra, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt Thái Điệp tiếp lời:
" Đừng chạy trốn tao nữa. Nếu có chạy trốn thì cũng phải có tao cùng đi. Nhớ chưa? "
" Nhưng hôm đó... "
" Hôm đó tao say. Những lời đó đều trái ngược với những gì tao muốn nói. "
" Nhưng tao... "
Không để cho Thái Điệp nói tiếp, Bảo Nam đã nhanh tay kéo cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn. Tim cô dường như đang muốn nhảy ra ngoài, hai mắt trừng to, bất động đứng đờ người ra, chưa kịp hiểu hết mọi chuyện, Bảo Nam lại lên tiếng:
" Tao chán làm bạn thân của mày rồi. Bây giờ mày muốn làm bạn gái của tao hay là bạn đời của tao? "
1s...2s...3s... Thời gian cứ như đang ngừng trôi. Hai người cứ nhìn nhau như vậy. Nụ hôn đầu đời cùng lời tỏ tình bất ngờ làm Thái Điệp không tin vào mắt mình được. Cô toan bỏ chạy đi nhưng Bảo Nam đã kịp giữ tay Thái Điệp lại rồi đi tới tựa đầu lên vai cô:
" Đã bảo đừng chạy trốn rồi mà "
Hành động này của Bảo Nam lại càng làm cho tim Thái Điệp đập nhanh hơn. Cô đẩy nhẹ cậu ra rồi đi lại giường ngồi:
" Mày đừng làm tao rối nữa mà "
" Vậy mày trả lời tao đi, bạn gái hay bạn đời? "
" Mày... Ax bỏ đi "
" Trả lời tao đi mà " - Bảo Nam đi tới ngồi bên cạnh rồi cúi đầu tựa vào tay cô lắc lắc làm Thái Điệp cũng chào thua. Chẳng bao giờ nghiêm túc được lâu. Nhưng cô lại thích tính cách trẻ con này của cậu. Thái Điệp nhìn sang cậu rồi không tự chủ được bất giác nói mà cũng không biết mình đang nói gì:
" Cả hai được không? "
Chỉ đợi có thế, Bảo Nam liền ngước đầu dậy cười gian làm Thái Điệp rùng mình. Không hiểu sao cô lại yêu được một tên như này nữa. Bảo Nam vòng tay ôm lấy Thái Điệp, nở một nụ cười hạnh phúc! 
----------
Tại phòng 206
Khánh An đã ngủ từ lúc nào, An Vy thì cứ ngủ gà ngủ gật, cuối cùng không chịu được nữa nghiêng đầu xuống ngủ, Khánh Anh nhanh tay đã đỡ lấy đầu nó. Hắn lắc đầu chào thua nhìn ngắm hai chị em ngồi ngủ gật rồi nở một nụ cười. Đúng lúc đó Bảo Nam và Thái Điệp nắm tay nhau đi vào. Khánh Anh nhìn ra đưa ngón trỏ lên môi - " Suỵt "
Bảo Nam đi khẽ tới bế An Vy nằm ngay ngắn lại, Khánh Anh bế Khánh An nằm lại rồi kéo chăn đắp ngang người rồi đi ra ngồi vào ghế cùng Bảo Nam và Thái Điệp:
" Vừa rồi tao có nhìn lầm không? " - Khánh Anh cười nhìn xuống bàn tay Bảo Nam đang nắm chặt lấy tay Thái Điệp 
" Không nhầm đâu. Từ nay cấm mày thân thiết với vợ tao như hồi xưa nữa nghe chưa? " - Bảo Nam cũng cười rồi hất hàm về phía giường trêu hắn - " Của mày kia kìa "
Khánh Anh quay lại nhìn rồi cũng bật cười nhìn An Vy và Khánh An ôm nhau ngủ rất ngon lành. 
" Nhìn mà muốn ngủ ghê " - Thái Điệp chăm chú nhìn nó nãy giờ mới chậc lưỡi lên tiếng - " Tối nay để Camella ngủ ở đây đi "
" Cũng được, mà nghe nói Chủ tịch Hoàng và chủ tịch An sắp liên hôn đấy " - Khánh Anh quay lại nhìn rồi nghiêm túc nói
" Lúc nãy Key bảo sáng mai sẽ về trước, tao cũng đoán ra rồi. Cổ phiếu lại tăng lên đáng kể đây " - Thái Điệp gãi gãi cằm nói
" Sao gập gáp vậy nhỉ? " - Bảo Nam nghiêng đầu 
" Chịu. Ngày mai chúng ta tới nhà người nhận nuôi Camella rồi sau đó sẽ bay về buổi trưa luôn, ba mẹ nôn gặp Camella "
" Họ có chịu đi cùng mình không? " - Bảo Nam 
" Không. Họ không nói lí do nhưng có vẻ cương quyết lứa. Trước mắt mình cứ tạo mọi điều kiện tốt nhất cho họ đã rồi họ cần gì thì giúp đỡ tiếp. Cũng muộn rồi " - Khánh Anh nói xong rồi đứng dậy đi tới bên cạnh giường cúi người đặt lên trán Khánh An một nụ hôn rồi nhìn sang nó nói nhỏ:
" Ngủ ngon nhé "
Hắn quay ra rồi cùng Bảo Nam quay về phòng, Thái Điệp chốt nhanh cửa rồi leo lên giường ngủ ngon lành. Đã lâu Candy không được ngủ một giấc đúng nghĩa rồi.
" Ngủ ngon aaa "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.