Đôi mắt của Tần Di Linh cay xè khiến cho hốc mắt đỏ trạch, bất giác đứng dậy khỏi ghế sofa và đối diện ánh mắt với Vu Duẫn, bàn tay buông thõng mất sức, nghèn nghẹn lên tiếng:
“ Anh cũng biết, khi em nói lời chia tay với anh, trong tim em vô cùng đau đớn và khổ sở.
- Em lựa chọn việc học thay vì chuyện tình cảm, bảo chán ngán yêu xa và muốn tập trung học tập, nhưng đó chỉ là viện cớ. Anh Duẫn, em khổ tâm lắm, em chẳng thể cãi lời ông nội. ”
“ Thế thì sao? ”
Hai bàn tay của Vu Duẫn thong thả đút vào túi quần thể thao, lông mày đen rậm nhíu chặt và sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc chứ chẳng còn dịu dàng như ngày trước, càng không mềm lòng với những giọt nước mắt kia.
“ Anh Duẫn, anh không hiểu hay cố tình? ”
“ Ông em từng bảo ‘ con cháu Vu Gia chẳng ai tử tế và chung thủy, gả vào nhất định đau khổ một đời ’, lo sợ em sẽ đánh mất tương lai khi yêu anh. Anh hoàn toàn không có gì để phản bác hay chứng minh, càng không cho rằng con cháu dòng tộc Vu Gia anh tốt và cứ để thời gian trả lời. Có, nhưng không phải tất cả!
- Nếu như hiện tại anh tái hợp với em, thì những lời ông em nói đúng rồi. Anh không tử tế và chung thủy với vợ và lén lút gian díu với người yêu cũ, Xảo Nhiên gả cho anh đau khổ một đời, mang tiếng là vợ cũ Vu Duẫn, tương lai xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-me-dam-em/3592839/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.