Chẳng biết đêm qua Lam Xảo Nhiên thiếp đi lúc nào, nhưng đến gần bảy giờ sáng cô mới tỉnh giấc. Lúc này, mi mắt đau nhức nặng trĩu từ từ hé mở, nơi đầu tiên cô nhìn chính là chiếc sofa.
Và rồi, Xảo Nhiên ỉu xìu ngồi dậy, sau đó xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, phải hơn 20 phút sau cô mới có mặt ở phòng khách.
“ Mẹ, chị hai… ”
Lam Xảo Nhiên khẽ cúi đầu chào hỏi bà Vu và Vu Tiệp Trân, chị ấy sang vào sáng sớm, với mục đích khuyên nhủ hai vợ chồng cô.
“ Ừ… Xảo Nhiên! ”
Sau đó, chị ấy nhìn qua Đường Tịnh Thi, đanh giọng cất lên:
“ Sao không chào hỏi mợ út, con muốn làm cho ba mẹ xấu mặt chẳng dám ngẩng lên nhìn ai phải không? ”
Cuối cùng, Đường Tịnh Thi gượng ép đứng dậy, miễn cưỡng cúi đầu trước Lam Xảo Nhiên, khó chịu cất tiếng:
“ Mợ út! ”
“ Xảo Nhiên à, em đừng buồn Tịnh Thi nhé, để chị răn dạy con bé lại. ”
“ Không có gì đâu chị. ”
Lam Xảo Nhiên trầm tĩnh ngồi xuống sofa, khuôn mặt phờ phạc và đôi mắt sưng đỏ khiến cho hai người phụ nữ đối diện nghi ngờ, nhưng chẳng biết là…này hay kia…
“ Sáng sớm ba con đã cùng với Vu Duẫn sang Vu Gia rồi, chắc cũng sắp về. ”
“ Dạ. ”
Ngồi thêm một lát, Lam Xảo Nhiên xin phép vào phòng ăn dùng bữa. Thấy thế, nên Vu Tiệp Trân cũng giả vờ chưa ăn sáng để dò xét và khuyên nhủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-me-dam-em/3592812/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.