Tiết Diễm rời đi đã được gần một tuần.
Thẩm Phóng cũng không tự do tự tại như hắn vẫn suy nghĩ, thoải mái chăn dê ăn cỏ, ngược lại lại có cảm giác bị quản thúc ngày càng nghiêm khắc.
Nói là anh đúng hạn báo cáo lịch trình của mình, còn chưa kịp chờ Thẩm Phóng chủ động liên hệ, Tiết Diễm đã hàng ngày gọi điện cho anh.
Tiết Diễm sẽ vừa đúng lúc đánh thức Thẩm Phóng rời giường, cũng ở giữa trưa lúc anh vừa cơm nước xong liền gọi hỏi ăn cái gì, còn có thể lúc anh vừa tan tầm hỏi xem trừ việc đến bệnh viện thì tối anh muốn làm gì.
Thời gian chuẩn xác đến mức Thẩm Phóng còn phải nghi ngờ có khi nào hắn lén lấy bảng giờ giấc công tác của mình không.
Nếu Thẩm Phóng nói kế hoạch riêng sau khi rời khỏi bệnh viện, hoặc mười giờ tối còn chưa về nhà, Tiết Diễm thật ra cũng không phản đối rõ ràng gì, mà lấy hành động thực tế nói cho anh biết cái gì mới là quản chặt.
Chẳng hạn như thỉnh thoảng sau giờ tan tầm, Thẩm Phóng đi uống rượu cùng đồng nghiệp, Tiết Diễm gọi điện cho anh ba lần, ngày hôm sau toàn bộ văn phòng đều biết linh vật Thẩm Phóng Phóng của bọn họ thật ra là người bị "vợ quản nghiêm".
Thẩm Phóng nghĩ hắn ở ngoài một mình nên mới cảm thấy lo lắng, cũng cố gắng phối hợp mười phần.
Nhưng trong lòng lại nghĩ nghĩ, nếu một ngày đột nhiên không nhận điện thoại của hắn nữa.
Không biết hắn có khóc không nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-lua-gat/2056747/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.