Có lẽ vì hôm nay cùng với các cậu bạn từ thời niên thiếu của Tiết Diễm tán gẫu chút chuyện cũ, buổi tối Thẩm Phóng mơ một giấc mộng. Trong mộng, anh lần nữa gặp lại chút chuyện đã từ rất lâu, lâu đến mức đã rơi vào quên lãng.
Bầu trời mùa hạ ngay cả khi đã muộn cũng vẫn sáng rực, mặt trời vẫn còn gay gắt trên cao, trên đường cũng toàn người tan tầm tan học, người đến người đi đầy nhộn nhịp.
Thẩm Phóng cưỡi con chiến mã trừ chuông ra thì chỗ nào cũng kêu, trong giỏ xe để cặp sách, trên ghi đông treo một túi đầy mơ tươi, miệng tùy tiện nghêu ngao vài bài hát, phối nhạc cùng tiếng lách cách tự nhiên không nhanh không chậm đạp qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Mẹ còn chưa tan làm, anh trai đang học cấp hai phải tự học nên còn ở lại lớp, trong nhà không có ai lại chưa tới giờ cơm, về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là anh bèn đạp xe lung tung xung quanh, tìm xem có thứ gì vui vẻ không.
Càng đi xa càng ít người, vì thế giữa đám người rảnh rỗi tụ tập dưới tán cây tám chuyện từ trẻ nhỏ đến người già phụ nữ, ở góc đường xa xa có bốn năm thiếu niên to cao phá lệ đột ngột đứng lên.
Thẩm Phóng nhận ra bọn họ.
Ở mỗi trường học đều sẽ có một nhóm người như thế, thành tích học văn hóa bết bát, tố chất cá nhân cũng chẳng ra gì, nhưng lại tự cho bản thân cao giá, cảm thấy mình cùng người thường bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-lua-gat/2056733/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.