Hai người xuống núi rồi đi thẳng tới nhà lão Mã.
Lão Mã vẫn mặc áo ngủ dày buổi chiều, ra mở cửa với vẻ mặt buồn ngủ, nhìn thấy người đứng ngoài thì trở tay đóng cửa lại.
Hứa Gia Ngôn sợ đêm hôm khuya khoắt làm ồn hàng xóm nên nói nhỏ qua cánh cửa: “Ông mở cửa đi.”
Lão Mã không mở, đứng bên trong nói với ra: “Hơn nửa đêm rồi, cháu tìm ông làm gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Ông nói xem.”
Lão Mã: “Ông không biết, hai đứa về đi, nửa đêm lạnh thế này.”
Hứa Gia Ngôn: “Ông cũng biết lạnh, biết lạnh còn nói linh tinh.”
Lão Mã: “Ông có nói linh tinh đâu, mặt dây chuyền này đúng là ông nội muốn mua tặng ba mẹ cháu nhưng chất lượng ngọc không tốt nên mới cho ông, xét về nguồn gốc thì đúng là có quan hệ với ba mẹ cháu còn gì, vậy nên ông bảo là di vật không tính là lừa gạt.”
Từ trước tới giờ lão Mã vẫn thích cưỡng từ đoạt lý, đổi trắng thay đen, Hứa Gia Ngôn sống hai mươi lăm năm không thể so với ông, đứng ngoài cửa hỏi tiếp: “Thế ông tìm thấy dây chuyền chưa?”
Lão Mã cười trộm: “Vốn có mất đâu, ông đeo cho cháu rồi tiện tay tháo ra, là cháu ngốc nghếch không phát hiện thôi.”
Hứa Gia Ngôn tức đến dậm chân, sau đó bình tĩnh lại: “Ngày mai cháu tới nghĩa trang tảo mộ ông nội, ông có đi cùng không ạ?”
Lão Mã: “Ông có phải cháu nội đâu, đi làm gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Chẳng phải ông và ông nội cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-keo-ngot/3362550/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.