"Tối hôm qua tôi nên ném cô ra ngoài, nói không chừng bây giờ cô đang ở trong ổ của tên ăn mày nào đó làm ăn mày phu nhân rồi." Chết tiệt, anh vậy mà có hảo tâm để cô ở đây ngủ một đêm.
Tần Tích nổi cáu, một họng máu nghẹn trong cổ họng, lập tức chất vấn anh, "Tại sao anh lại ở trong phòng của thầy Phạm, còn nữa, anh dựa vào cái gì nói với người khác tôi là vợ tương lai của anh, anh có biết như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi hay không hả?"
Cô thật vất vả mượn rượu thêm can đảm để đến tỏ tình, kết quả bị anh phá rối, thật sự là siêu cấp buồn bực mà.
"Buổi tối uống rượu say đến khách sạn tỏ tình, còn thanh danh sao? Cô không phải hy vọng được bước vào căn phòng này sao?" Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí châm chọc, lập tức cầm lấy bức thư bên cạnh, xem lướt qua, lập tức cười nhạo, "Bây giờ đã là năm nào rồi, thế nhưng còn dùng cách quê mùa như vậy, hơn nữa còn viết văn cẩu thả, dùng từ nông cạn."
"Đáng ghét, anh trả lại cho tôi." Tần Tích thấy anh xem thư tỏ tình của mình, vừa thẹn vừa cáu, xông tới muốn cướp về, nhưng Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng tránh né, liền trốn thoát, lập tức cô đông đưa theo bức thư, "Nhìn dáng vẻ của cô chắc không phải chưa từng nói chuyện yêu đương chứ?"
Tần Tích trừng mắt nhìn anh, "Mắc mớ gì tới anh. Nhanh trả lại cho tôi."
Cố Mộ Nghiêm trêu chọc cô, "Trả lại cho cô cũng có thể, bất quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/223171/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.