Hàn Thành Nghiêu, cút qua một bên đi, còn muốn phá hư gia đình của anh, nhất định chính là nằm mơ, anh nhất định sẽ giành lại Tần Tích lần nữa, bây giờ quan trọng nhất là, anh phải làm như thế nào mới có thể ở lại được đây, có câu nói gần quan được ban lộc, trước tiên phục vụ cô thoải mái, anh cũng không tin không bắt được trái tim của cô, vừa nghĩ tới hình ảnh Tần Tích đi vào tim của anh lần nữa, Cố Mộ Nghiêm không nhịn được cười ra tiếng.
"Chú Cố, chú cười rất ngây thơ nha." Tần Mộ Tây ngồi ở bên cạnh, không nói nên lời.
Cố Mộ Nghiêm thu lại nụ cười, ngay sau đó lại thở dài một cái, Tần Mộ Tây vội vàng hỏi: "Sao thế?"
"Con trai, con có cách gì hay để cho cha ở lại không, mẹ con cũng sẽ không đuổi cha đi." Anh thật sự không biết nên chọn lựa cách gì mới được nữa.
"Hóa ra là chú muốn hỏi chuyện này à, quá đơn giản."Sun520 – DĐLQĐ
"Đơn giản? Con có cách gì?" Mắt Cố Mộ Nghiêm sáng lên, nắm chặt bờ vai của bé: "Nói mau."
"Chú Cố, chú quá kích động rồi đó." Tần Mộ Tây nhìn dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm, đầu đầy vạch đen: "Muốn ở lại quá đơn giản, nếu chú đột nhiên trặc chân, gãy tay, không lái xe được, không đi đường được,cho dù mẹ có độc ác thế nào cũng không thể ném chú ra ngoài, và sẽ chăm sóc chú thật tốt, nói không chừng còn tự mình phục vụ chú tắm, đến lúc đó chú sẽ trôi qua rất thoải mái đó nha!"
Trặc chân? Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097284/chuong-124-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.