Edit: Sun520 – DĐ.
Tần Mộ Tây gọi người kia lại: "Đợi chút, tôi nhớ gần đây có một khách sạn năm sao, đi chỗ đó xách về đi."
Những người khác nghe xong lời này tập thể ngổn ngang trong gió, chưa từng thấy qua con tin có yêu cầu nhiều như vậy.
Chỉ chốc lát sau, thủ hạ quả thật xách một túi thức ăn của khách sạn năm sao trở lại, đặt lên bàn mùi thơm bay bốn phía, chung quanh đều có tiếng nuốt nước miếng, Vạn Hổ hung ác liếc thủ hạ một cái, đồ không có tiền đồ mà.
Tần Mộ Tây vốn không cảm thấy đói, nhưng ngửi được mùi thơm cũng có chút không nhịn được, là người đầu tiên cầm đũa lên nếm thử một miếng, nhưng ăn một miếng đã cảm thấy ngon, nhưng mẹ của chú Cố làm ngon hơn nhiều, bé vẫn cảm thấy thức ăn nhà họ Cố làm phù hợp khẩu vị của bé nhất.
Vạn Hổ đi tới bên cạnh hỏi tiểu đệ vừa mới xách túi kia về: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hai ngàn đồng."
"Mày ăn cứt đó à, xách đồ mắc như vậy." Vạn Hổ len lén ngắt cánh tay của mình: "Lão tử cũng chưa từng ăn một bữa đắt tiền như vậy."
Tiểu đệ không dám la đau, rưng rưng nói: "Đại ca, lát nữa không phải kiếm về nhiều hơn sao ạ."
"Đúng vậy, sao tao không nghĩ đến nhỉ, tao đệm lên trước, sau đó muốn đám người đó cho tao." Sắc mặt Vạn Hổ lập tức thay đổi tốt hơn, tay khoác lên trên bả vai thủ hạ: "Mày thông minh lắm!"
Thỏ được vỗ béo sẽ làm thịt, người cũng giống vậy thôi, trước phục vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097274/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.