Editor: Dịch Tử Hiên
Cố Mộ Nghiêm xoay người đi, Tần Tích không hiểu anh muốn làm gì, cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy anh dơ tay lên giống như quệt đi cái gì đó ở trên mặt, lòng Tần Tích quặn lại, không phải anh đang khóc đấy chứ? @Dịch Tử Hiê
Thân thể Tần Tích di chuyển, nhưng cô vừa mới động nhẹ, Cố Mộ Nghiêm ở bên cạnh đã nhanh chóng đè bả vai Tần Tích lại, đầu lớn cúi xuống như không muốn cho cô thấy vẻ mặt của mình lúc này, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của anh, Tần Tích vẫn thấy sự khác thường trong đó.
“Đừng động đậy, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách ra”
“Cố Mộ Nghiêm, em không sao đâu.” dđlqqdđ
Đàn ông không bao giờ rơi lệ, huống chi đây là Cố Mộ Nghiêm, khi thấy anh khóc khi cõng mình, trong lòng Tần Tích nhói đau, không biết nói gì.
Anh vẫn không nói gì, Tần Tích xoay tay lại nắm lấy tay anh, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ: “Em không có yếu ớt như vậy, hai ngày nữa là ổn thôi mà.”
Khi cô nói xong, anh vẫn trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “Thật xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em”
Anh nghĩ lại lúc cô mếu máo khóc khi mới tỉnh dậy, nhưng cô không phải chỉ khóc mà còn nhìn về phía anh mà cười nhẹ, khi đó anh mới thấy mình thật đáng ghét, hận không thể tát cho mình mấy cái, có lẽ nếu làm như vậy anh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Tần Tích ngước đầu lên nhìn anh: ‘Không được có lần sau.”
Cố Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097255/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.