Edit: Sun520 – DĐLQĐ "Ưm ưm ưm... Cố Mộ Nghiêm..." Cô đánh bờ vai của anh, Cố Mộ Nghiêm rên lên một tiếng, buông lỏng cô ra, Tần Tích có chút luống cuống, lo lắng hỏi: "Làm anh đau sao? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ai bảo anh đột nhiên hôn... Hôn em..." Cố Mộ Nghiêm đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, luồng vào mái tóc đến sau tai, đột nhiên mở miệng nói: "Tần Tích, gả cho anh đi." Tần Tích nằm ở trên ngực của anh, bị anh thình lình xảy ra những lời này làm cho có chút không phản ứng kịp, rồi sau đó nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, nhưng lại vẫn còn có chút trốn tránh, cô thu liễm hạ đôi mắt nhỏ giọng nói: "Tại sao đột nhiên nói lời như vậy, anh nên dưỡng thân thể cho tốt trước đi đã." Cố Mộ Nghiêm muốn ngồi dậy, Tần Tích vội vàng ngăn, lo lắng nói: "Anh đừng cử động, vết thương của anh còn chưa lành, sẽ vỡ ra đó." Anh cố chấp ngồi dậy, nắm tay của cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: "Tần Tích, gả cho anh được không? Đời này anh chỉ muốn kết hôn với em thôi." Tần Tích im lặng một chút, ngay từ lúc bắt đầu cô bị ép đi cùng với anh, cho nên cô luôn muốn chạy trốn để rời khỏi anh, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung, cô biết mình đã thích người đàn ông này rồi, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân, trong lòng cô thấp thỏm và lo lắng, cô và Cố Mộ Nghiêm thật sự thích hợp sao? Thật sự có thể ở chung một chỗ cả đời sao? Cô không có chắc chắn chút nào, không phải là bởi vì anh không tốt, mà bởi vì rất nhiều nhân tố bên ngoài, giữa bọn họ có sự khác biệt về văn hóa và bối cảnh. Cố Mộ Nghiêm sao lại không nhìn ra sự do dự của cô chứ, giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói lời giống như tuyên thệ: "Tần Tích, làm bà xã anh đi, đời này anh sẽ tốt với em." Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn môi của cô, mà tay cũng bắt đầu không an phận, thời kỳ này không thể không dùng thủ đoạn được. Tần Tích có chút ngượng ngùng, lại không dám đẩy anh quá sức, sợ đụng vết thương của anh: "Cố Mộ Nghiêm... Không cần... Ưm ưm ưm... Vết thương của anh..." "Đồng ý với anh được không?" Môi của anh dán vào môi của cô, nhẹ nhàng nỉ non. Tần Tích bị anh làm cho có chút khó chịu, vừa rối rắm trong ý nghĩ của mình, vừa muốn chống lại tay làm loạn của anh: "Đừng mà..." Tay Cố Mộ Nghiêm càng thêm một đường đi xuống, Tần Tích kêu lên, vội vàng nắm lấy cánh tay anh, liều mạng lắc đầu: "Không được." "Này có đồng ý hay không?" Cố Mộ Nghiêm biết mình làm như vậy có chút hèn hạ, nhưng anh không muốn mất cô, hơn nữa anh cũng có thể cảm thấy cô không thờ ơ đối với mình. Tần Tích mở ra cặp mắt mông lung, đối diện với đôi mắt đen tối của anh, ở trong đó tràn đầy đều là tình cảm và chân thành, trong lòng cô vừa động, bật thốt lên đồng ý: "Được." Cố Mộ Nghiêm mỉm cười thỏa mãn, nhưng tay cũng không có rút lui, ngược lại càng thêm quạt gió thổi lửa, Tần Tích bị anh trêu chọc nên khó chịu: "Đừng như vậy......" "Vậy em có yêu anh hay không?" Cố Mộ Nghiêm được voi đòi tiên hỏi. Tần Tích có chút tức giận: "Em không biết!" "Không biết?" Cố Mộ Nghiêm đề cao âm cuối, bắt đầu gia tăng hỏa lực trêu chọc. Tần Tích thật sự không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể chịu thua: "Yêu, em yêu, nhanh buông em ra." "Em yêu cái gì?" Cố Mộ Nghiêm cố ý muốn cô nói ra chữ kia. Người đàn ông này thật là! Tần Tích nhìn anh chằm chằm: "Yêu anh... Được chưa... Nhanh buông em ra..." Lúc này nếu anh còn có thể nhịn được, thì anh không phải là đàn ông, mới vừa rồi lúc trêu chọc Tần Tích, bản thân Cố Mộ Nghiêm đã sớm sắp không nhịn nổi, nếu không phải muốn ép cô nói ra lời nói trong lòng, anh hoàn toàn không nhịn được tới bây giờ, vì đã lấy được sự đồng ý, cho nên anh cũng không tiếp tục nhịn nữa. Trong khi Tần Tích kêu lên, anh hung hăng xông vào. "Cố Mộ Nghiêm... A... Anh... Đáng ghét...!" Tần Tích không nhịn được gọi một tiếng, sớm biết anh sẽ như vậy, mới vừa rồi cô không nên nói những lời kia, lúc đầu cô nghĩ nói rồi, thì anh sẽ bỏ qua cho cô, nhưng không ngờ anh từ đầu đến đuôi không có ý định muốn tha cho cô. "Ngoan..." Cố Mộ Nghiêm tà mị cười một tiếng, bình tĩnh hôn cô một cái. Mặc dù Tần Tích không nhịn được *, nhưng lý trí luôn nhắc nhở cô: "Vết thương của anh..." "Chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp thì không sao." Cố Mộ Nghiêm dụ dỗ nói. Đáng ghét, người đàn ông này là ăn hết cô sao? Sau khi Tần Tích thoáng phản kháng, Cố Mộ Nghiêm đã bắt đầu kêu đau, làm cho tay chân Tần Tích luống cuống, chỉ có thể nằm ở đó mặc cho anh muốn làm gì thì làm. ** Cố Mộ Nghiêm bị thương hơn nữa tiêu hao không ít thể lực, cho nên khi Tần Tích tỉnh lại, Cố Mộ Nghiêm còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng nâng *, mới từ phòng tắm rửa mặt xong ra ngoài thì nhìn thấy điện thoại di động nhấp nháy ở * đầu tủ, nhìn thấy Hà Diệc điện tới, cô đi ra phòng khách bên ngoài phòng ngủ nhận: "Alô, Hà Diệc." "Chị dâu, em có việc gấp muốn về nước một chuyến, thuận tiện đưa con nhóc Triệu Tử Diên chết tiệt này đi luôn, tuyệt đối sẽ không để cho cô ta quấy rầy cuộc sống của chị dâu và anh họ, chị và anh họ hãy ân ân ái ái ở đây chế tạo cháu nhỏ cho em đi..." "Hà Diệc." Gò má Tần Tích khẽ ửng hồng. Chợt bên kia truyền đến giọng nói chống đối của Triệu Tử Diên: "Hà Diệc chết tiệc, anh buông tôi ra, tôi không muốn trở về, anh nhanh buông tôi ra...." "Câm miệng." Hà Diệc nhìn Triệu Tử Diên, quát: "Cô cho rằng tôi muốn cùng cô cùng nhau trở về à, con nhóc chết tiệc, cẩn thận tôi đánh cô.." Tần Tích khẽ cau mày: "Hà Diệc, sao cậu đưa cô ta đi được?" Hà Diệc vừa nghe đến tiếng Tần Tích, giọng nói lập tức thay đổi, không giống mới vừa rồi hung dữ như vậy: "Không sao cả, cô ta không quá an phận, cho nên em sẽ trói tay của cô ta lại, chị dâu yên tâm, chờ lên máy bay em sẽ cởi trói cho cô ta, em cũng không tin cô ta vì không đi trở về, có thể nhảy từ trên máy bay xuống phải không, chuyện của Triệu Tử Diên chị không cần phải lo lắng, chị hãy cùng anh họ ân ái thật vẻ là được, được rồi, em không nói với chị nữa, không kịp máy bay rồi!" Tần Tích còn chưa kịp nói chuyện, bên kia Hà Diệc đã cúp điện thoại. Khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, các ánh sao in trên thảm trải sàn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, anh vén chăn lên hạ *, trên bả vai và sau lưng cũng quấn băng gạc, anh đẩy cửa phòng tắm ra, bên trong không có ai, phòng khách cũng không có ai, cả bệnh viện trong phòng cũng không có người. Cô ấy đi đâu rồi? Cố Mộ Nghiêm không sợ cô chạy, mà tỉnh lại không thấy cô, trong lòng rất buồn bực, xoay người lại cầm một cái áo sơ mi mặc vào, mới vừa đi ra phòng ngủ, cửa đã truyền đến âm thanh của chìa khoá, Tần Tích xách theo điểm tâm trở lại, Cố Mộ Nghiêm đi tới ôm lấy cô, giọng lười biếng: "Em đi đâu vậy?" Tần Tích vỗ vỗ tay anh ở trên eo mình: "Đi mua điểm tâm, nhanh buông em ra." Cố Mộ Nghiêm không có buông ra, mà ôm lấy cô đi về phía bàn ăn, nhìn thấy cô lấy ra mấy món điểm tâm, tất cả đều rất nhẹ nhàng: "Lần sau lúc ra cửa nhớ nói với anh một tiếng." "Anh đang ngủ." "Vậy cũng có thể kêu anh tỉnh mà, anh không thích tỉnh lại không thấy em đâu......" Cố Mộ Nghiêm vùi đầu vào trong tóc của cô, ngửi hương thơm thuộc về cô. Khóe miệng Tần Tích không nhịn được khẽ nâng lên. Ăn điểm tâm, Cố Mộ Nghiêm muốn xuất viện, Tần Tích muốn cho anh ở thêm hai ngày, nhưng Cố Mộ Nghiêm không thích, cuối cùng chỉ có thể xuất viện trở về trang viên, vừa đẩy cửa ra, bên trong rất là an tĩnh, Cố Mộ Nghiêm tò mò hỏi: "Bọn họ đâu rồi?" Tần Tích trả lời: "Trở về nước rồi." "Trở về nước? Cùng nhau trở về nước?" Cố Mộ Nghiêm biết tính tình của Hà Diệc, tuyệt đối sẽ không ngồi chung một máy bay với Triệu Tử Diên. Tần Tích tức giận trợn trừng mắt nhìn anh: "Sao thế, không bỏ được à, nếu không bỏ được thì bây giờ đuổi theo nói không chừng còn kịp đó, hừ." Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại nhìn cô, thấy cô thở phì phò nhìn mình chằm chằm, anh cũng không giận, ngược lại rất vui vẻ hỏi: "Ghen hả?" "Ai thèm ghen!" Tần Tích xoay người đóng cửa lại, sau đó đi lên lầu, Cố Mộ Nghiêm theo sau: "Thật sự tức giận sao?" "Không có!" Nhưng trong giọng điệu kia xen lẫn tức giận nhưng không có giống như cô nói như vậy. Không thấy nụ cụ trên mặt Cố Mộ Nghiêm, lúc cô đi vào phòng ngủ chuẩn bị nhốt anh ở bên ngoài, thì anh một tay đặt cô trên vách tường, Tần Tích sửng sốt một chút, bàn tay để trên lồng ngực của anh: "Anh làm gì đấy?" "Anh sẽ thuận miệng hỏi một chút, không có ý tứ gì khác, bọn họ đi vừa đúng, ai cũng đừng quấy rầy chúng ta." "Hừ, thuận miệng hỏi một chút, em nhớ hai ngày trước có người nào đó được gọi là quan tâm đầy đủ, như hình với bóng......" Tần Tích vừa nghĩ tới những hình ảnh kia, trong lòng đã tức lên. Cố Mộ Nghiêm có chút dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng nói: "Những thứ kia đều không phải là thật." Tần Tích nhìn anh quát: "Đó đều không phải là thật, cái gì mới là thật, em chưa bao giờ biết rằng hoá ra anh có thể làm nhiều món ăn như vậy, còn kém bữa tiệc Mãn Hán thôi." Ngay sau đó Tần Tích hành động không giống bình thường học cách Triệu Tử Diên lúc ấy đã nói: "Anh Mộ Nghiêm, anh đối với em thật tốt, làm tất cả đều là món ăn em thích...... Những thứ này chẳng lẽ là giả sao hả?" Cố Mộ Nghiêm vội vã giải thích: "Thật ra thì những thức ăn kia là anh làm cho em ăn, em không thấy tất cả đều theo khẩu vị của em sao? Triệu Tử Diên cũng thích, đây tuyệt đối là trùng hợp, hơn nữa anh sẽ đối với Triệu Tử Diên, tất cả đều là bởi vì em, ai bảo em luôn bỏ rơi anh đây, luôn nói muốn rời đi, anh không có cách nào khác, mới nghe lời của Hà Diệc, diễn những thứ kia cho em xem, chính là muốn nhìn phản ứng của em mà thôi." Tần Tích kinh ngạc, không dám tin hỏi: "Diễn cho em xem? Hà Diệc này cố ý ở trước mặt em nói những lời đó sao?" "Ừ." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái. "Các người... Các người thật là đáng ghét..." Tần Tích nhìn anh chằm chằm. Lời ngoài mặt: Còn có một chương, khoảng một giờ rưỡi chiều ha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]