Edit: Sun520
“Em cho rằng ai cũng ngốc giống em, ngốc đến muốn chết, nơi đi vào hẻm nhỏ có treo bản đồ.” Cô ở bên cạnh anh, dĩ nhiên anh sẽ không bất cẩn như vậy, trước khi đi vào, anh đã lấy bản đồ xuống rồi.
“Cố Mộ Nghiêm!” Tần Tích dừng lại bước #Sun.lqd#chân, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Anh tự tay dắt cô, nhịn cười nói: “Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, chờ đi về, em muốn thế nào thì sẽ thế đó!”
Tuy nói mấy người kia trốn rồi, nhưng có thế sẽ kêu người trở lại nữa, một mình anh đến cũng không nỗi nào, nhưng có cô ở bên người, anh không dám mạo hiểm.
Tần Tích cũng biết bây giờ không phải là lúc nổi giận, mặc cho anh lôi kéo mình đi ra phía ngoài, nhưng không ngờ còn chưa đi ra ngõ nhỏ, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm dừng lại bước chân, Tần Tích ngẩng đầu lên vừa định hỏi anh sao vậy, Cố Mộ Nghiêm bước một bước dài chắn trước người của cô, Tần Tích còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy bốn người đi ra từ chỗ rẽ phía trước cách đó 20m, trong tay toàn bộ cầm súng, từng bước một đi đến gần bọn họ, Tần Tích theo bản năng #Sun.lqd#đưa tay nắm lấy tay của Cố Mộ Nghiêm muốn lui về phía sau, nhưng Cố Mộ Nghiêm vẫn không nhúc nhích, rất nhanh, phía sau nơi khúc quanh cũng đi ra bốn người, mà hai người bọn họ bị ngăn ở giữa hẻm nhỏ, hai bên đều là tường viện, không có đường nào có thể trốn thoát.
Tay Cố Mộ Nghiêm che ở trước mặt của Tần Tích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097244/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.