Cố Mộ Nghiêm nhận lấy hành lý của cô, dẫn cô ra khỏi sân bay, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ cười nói, “Gấp gáp tới tìm tôi như vậy, như thế nào, sợ tôi bị người phụ nữ khác cướp mất sao?” Có trời mới sợ, bị cướp mất càng tốt. Tần Tích không muốn trả lời vấn đề này, đúng lúc cô lại cảm thấy khát nước, “Cố Mộ Nghiêm, tôi muốn uống nước.” Ở trên máy bay ngủ một giấc đến tận lúc xuống, trên đường cô không uống một ngụm nước nào, bây giờ cảm thấy miệng khô khốc. Cố Mộ Nghiêm dẫn cô đến cửa hàng đồ uống bên cạnh, Tần Tích ôm cánh tay của anh, dùng giọng nói ngọt ngấy nói, “Anh Mộ Nghiêm, em muốn uống nước đá.” Cố Mộ Nghiêm bị giọng nói ngọt ngấy của cô làm run rẩy một cái, cô bị nóng đầu sao? “Anh Mộ Nghiêm, bên ngoài nóng quá, mua cho em nước đá được không?” Tần Tích thấy anh sững sờ, lay động càng thêm mạnh. Anh nhanh chóng hoàn hồn, không thể không nói chiêu này rất có tác dụng đối với anh, vốn là muốn mua nhiệt độ bình thường cho cô, cuối cùng đổi giọng bảo nhân viên phục vụ thêm một chút đá, lúc đưa cho cô, còn nói thêm một câu, “Phụ nữ phải ăn ít đồ lạnh một chút, sẽ không tốt cho thân thể.” Tần Tích cắn ống hút trả lời, “Tôi biết rồi, thỉnh thoảng một lần thôi.” “Ăn cơm chưa?” Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, cười nhẹ hỏi. “Chưa.” Tần Tích lắc đầu. “Tại sao chưa ăn?” “Tôi ngủ quên.” Quả nhiên là do cô làm ra chuyện. Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, dắt cô đi tới bãi đậu xe, Tần Tích ở phía sau anh, nhìn bàn tay lớn của anh gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ của mình, lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, tên đàn ông này lại nhân cơ hội đụng chạm cô. Xe chạy trên đường, Tần Tích nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng long lanh, trong lòng mang kích động cùng mong đợi, Cố Mộ Nghiêm đặc biệt giảm tốc độ xe chậm lại. Chỉ là không bao lâu, bụng Tần Tích liền bắt đầu kêu lên ùng ục, lúc này Cố Mộ Nghiêm mới đạp chân ga, tăng tốc độ xe lên, mười mấy phút sau, xe dừng ở cửa một nhà hàng, trên vách tường quấn đầy cây dây leo màu xanh lá, trên cửa sổ treo mô hình vườn hoa hỏ, cực kỳ mang phong cách nước Anh. Sau khi Cố Mộ Nghiêm xuống xe, một tay ôm lấy eo của cô, đi vào nhà hàng. Tần Tích nhìn cánh tay đang ôm ngang eo mình, tên đàn ông này bắt đầu được voi đòi tiên. Nhà hàng này cũng không phải là nhà hàng Tây sang trọng cần mặc lễ phục mới có thể đi vào, ở đây mang phong cách ấm áp và lãng mạn, cho nên mọi người đến đây dùng cơm ăn mặc cũng vô cùng tùy ý. Chủ yếu là Tần Tích chỉ mặc áo T-shirt cao eo cùng với quần ngắn, vốn bộ dáng của người châu Á trẻ trung một chút, Tần Tích càng trẻ hơn, ở trong mắt những người ngoại quốc quả thực giống như trẻ vị thành niên, Cố Mộ Nghiêm cũng không muốn dẫn cô đến mấy nhà hàng Tây quá câu nệ, chắc chắn người khác sẽ không nói gì, nhưng dựa vào tính cách tùy tiện của cô sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên, cho nên Cố Mộ Nghiêm mới lựa chọn đến đây. Nhân viên phục vụ đưa hai bản thực đơn đến, đưa cho Tần Tích và Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích mở ra vừa nhìn, toàn bộ đều là tiếng Anh, nhìn thấy có chút khó khăn, nhưng lại không muốn nói bản thân xem không hiểu, cho nên làm bộ lật qua lật lại. Cố Mộ Nghiêm đưa mắt nhìn cô một cái, trong đôi mắt xẹt qua ý cười vui vẻ, dùng tiếng Anh lưu loát nói với nhân viên phục vụ. Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, cô cũng vội vàng đưa tới, thật là mất mặt, học tiếng Anh mấy năm qua đúng là uổng phí, có bằng cấp bốn cũng dùng được cái rắm gì. Cố Mộ Nghiêm nhìn vẻ mặt buồn bực của Tần Tích, hỏi, “Làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Tần Tích chống hàm dưới nhìn ngoài cửa sổ, vừa rồi nghe được tiếng Anh của Cố Mộ Nghiêm lưu loát như vậy, cô thật sự có chút hâm mộ. Làm sao Cố Mộ Nghiêm lại không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô, “Nếu em muốn học tiếng Anh, tôi có thể dạy em, miễn phí.” Tần Tích khẩu thị tâm phi* nói, “Tôi mới không muốn học đâu.” Khẩu thị tâm phi*: Nghĩ một đằng nói một nẻo. Ngay vào lúc này, nhân viên phục vụ bưng một ly rượu đỏ đi đến, đặt ở trên bàn của Cố Mộ Nghiêm, ban đầu Tần Tích không có để ý, cho là Cố Mộ Nghiêm tự mình gọi, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Cố Mộ Nghiêm lại không giống. Cố Mộ Nghiêm cười nói với nhân viên phục vụ, “Thật ngại quá, ly rượu này không phải là tôi gọi.” “Là cô gái bên kia tặng đến anh, cô ấy nói rất hân hạnh được biết anh.” Nhân viên phục vụ chỉ chỉ một bàn có hai người ngồi cách đó không xa, trong đó một người thấy Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía cô ta, cô ta còn cười phất tay. “Cám ơn.” Cố Mộ Nghiêm lễ phép, cũng không bảo người phục vụ đưa ly rượu trở về, mà là khẽ gật đầu với cô ta. Mặc dù Tần Tích nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa bọn họ, nhưng dựa vào cử chỉ, cô cũng có thể đoán được tám chín phần, hừ, nói cô không nên câu tam đáp tứ, kết quả bản thân anh ta còn không phải đang câu tam đáp tứ khắp nơi sao. Cố Mộ Nghiêm thu hồi ánh mắt, nhìn người ngồi đối diện mình, vẻ mặt rầu rĩ không vui, biết mà còn hỏi, “Tại sao vẻ mặt lại không vui?” “Hừ.” Tần Tích hừ lạnh, đầu xoay đi, không muốn nói chuyện với anh. Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nở nụ cười, trong ngày thường, cô nhóc này luôn mang bộ dáng ghét bỏ anh, bây giờ biết anh được nhiều người hoan nghênh, hôm nay ít nhiều gì cũng lấy lại được một chút mặt mũi. Tần Tích thật đói bụng, mà nhìn những món ăn này làm người ta muốn chảy nước miếng, nhưng cô không biết sử dụng dao nĩa, cho nên ăn được một chút liền không có hình tượng, còn kém trực tiếp dùng tay cầm lấy. “Sử dụng đũa là tốt nhất, tại sao người ngoại quốc phải làm ra dao nĩa, phiền chết.” “Người ngoại quốc lại cảm thấy dùng đũa rất phiền.” Cố Mộ Nghiêm buồn cười nghe cô oán hận, đưa miếng thịt bò anh đã cắt xong trước mặt tới đĩa của cô, Tần Tích chỉ cần dùng nĩa là có thể ăn. Khi Tần Tích đang ăn vui vẻ, dư quang thoáng nhìn thấy hai cô gái ngoại quốc cao gầy lại trẻ tuổi đi tới, đều lộ ra eo thon nhỏ, vô cùng bằng phẳng, một chút thịt thừa cũng không có, cô cúi đầu lại nhìn mình một chút, lúc ngồi, rõ ràng có một chiếc phao bơi nhỏ, nhớ tới chiếc eo thon gọn lúc trước của cô, hiện tại cũng gần giống, nhưng lại gần giống cái thùng nước. Sự đối lập này làm cô bị đả kích, nhất định là do uống canh gà, thức ăn nhà họ Cố thật quá ngon. Tần Tích nhìn món ăn ngon trước mặt, lại nhìn bụng của mình một chút, lau miệng bỏ chiếc nĩa trong tay ra, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không cô cũng sẽ ghét bỏ bản thân mình. Cố Mộ Nghiêm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, hỏi, “Tại sao lại không ăn? Ăn không ngon sao?” “Không phải.” Tần Tích nhéo nhéo gò má, bĩu môi đáng thương hỏi, “Cố Mộ Nghiêm, có phải tôi rất béo không?” “Mập ở đâu, trước kia em gầy ốm chả khác nào dân chạy nạn ở Châu Phi.” Cố Mộ Nghiêm gắp tôm viên cho cô, “Ăn đi.” “Không được, bắt đầu từ hôm nay tôi phải ăn ít một chút.” Tần Tích quyết đoán lắc đầu. “Ăn ít một chút làm gì, em lại không tìm bạn trai.” Anh đều không chê, cô ghét bỏ cái gì chứ? Tần Tích trả lời, “Ai nói tôi sẽ không tìm bạn trai vậy, sau khi chúng ta ly hôn tôi cũng không thể không lấy chồng.” “Còn chưa kết hôn em đã muốn ly hôn, ngứa da có phải không?” Cố Mộ Nghiêm tức giận nói, “Mau ăn đi, không ăn hết không được đi. Sau này không được nói đến chuyện giảm cân.” Cô nhóc này thật sự là muốn làm anh tức chết, anh có chỗ nào không tốt, thật là thân ở trong phúc còn không biết hưởng, anh thật sự muốn cạy đầu của cô ra xem một chút, rốt cuộc bên trong chứa cái gì. Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm lại nổi đóa, nghĩ thầm lời nói của cô đều là nói thật, vốn tính cách của bọn họ không hợp, tiếp tục như vậy, ly hôn là chuyện sớm hay muộn thôi. Dưới sự giám sát của Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích ăn hết thức ăn trên đĩa, Cố Mộ Nghiêm thầm nghĩ, không nuôi cô thành một người mập mạp thì không được, xem ai còn dám muốn cô. Sau này phải cho cô ăn nhiều thêm một chút nữa. Tần Tích sờ sờ bụng của mình, tròn vo, hóp lại cũng không được, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ biến thành con heo nhỏ mất. Ra nhà hàng, Tần Tích hỏi Cố Mộ Nghiêm, “Ở đây cách chỗ của anh xa không?” “Không xa lắm, đi bộ mất khoảng hai mươi phút.” Cố Mộ Nghiêm nhìn cô trả lời. Tần Tích hưng phấn bừng bừng nói, “Vậy không bằng chúng ta đi bộ trở về đi, không vận động một chút, nhất định tôi sẽ tiêu hóa không được.” “Được.” Cố Mộ Nghiêm thấy ánh mắt của cô sáng long lanh, nói không nên lời từ chối. Tâm tình Tần Tích rất tốt đi qua giữa ngã tư đường, Cố Mộ Nghiêm sợ cô đi lạc, theo sát cô, nhưng vóc người cô nhỏ nhắn xinh xắn, linh hoạt giống như con lươn, thừa dịp anh không chú ý, Tần Tích nhanh chóng chạy về phía trước, bởi vì nơi này là đường dành riêng cho người đi bộ, cho nên dòng người rất nhiều, Cố Mộ Nghiêm lại rất cao, không thể giống như Tần Tích luồn qua lách lại, khi anh đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Tần Tích. Cố Mộ Nghiêm nhướng mày, nhìn bốn phía, trong lòng có chút nóng nảy, mặc dù biết Tần Tích không đến mức sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng lúc nào cũng không khỏi lo lắng, ngộ nhỡ khi anh tìm không được, cô gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ? Cô thoạt nhìn ngây ngốc, có phải bị người ta bắt cóc rồi hay không? Lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra sức tưởng tượng của con người có thể phong phú đến như vậy, anh cho rằng mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể rất tỉnh táo mà xử lý, nhưng mỗi lần đụng phải chuyện liên quan đến Tần Tích, tất cả tỉnh táo mà anh vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng sẽ hóa thành bọt biển. Vừa lúc đó, Tần Tích nhảy ra từ bên cạnh, cười hì hì nhìn anh, Cố Mộ Nghiêm thấy cô lành lặn đứng ở trước mặt mình, giống như tức giận, chỉ có điều trái tim lơ lửng cũng buông xuống, tiếp đó đi đến nắm chặt tay của cô, không cho cô đi lại một mình. Ở chung với cô nhóc này, tế bào não cũng bị hù chết không ít, giảm thọ vài năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]