“Tôi không sao.” Tần Tích ngẩng đầu lên, hít mũi một cái, gương mặt cố nặn ra nụ cười lạc quan.
Cố Mộ Nghiêm rời đi đã tốt bụng cho cô ở lại trong nhà, Tần Tích vui mừng, chu đáo tiễn ra cửa, nhìn theo tới khi anh lên hẳn xe, không ngừng vẫy tay.
Cô nhóc này không có chút quyến luyến nào sao? Cười tới nỗi trông y như một đóa hoa loa kèn.
Cố Mộ Nghiêm ngồi trên xe, trong lòng mơ hồ có chút không vui, tiếp tục như này là không được, nếu mà không canh chừng cần thận chút, có khi ngày kết hôn lại không tìm thấy cô dâu, vậy thì mặt mũi anh sẽ để ở đâu?
Tần Tích nhìn chiếc xe đi xa, nhảy nhảy nhót nhót trở vào, trong lòng sung sướng thoải mái, tưởng là ngày tự do đã đến, nhưng chẳng ngờ, sáng hôm sau, cô bị đóng gói đưa lên máy bay, khi cô tỉnh lại đã đang ở độ cao 10 vạn thước Anh rồi.
Đây là tình huống gì?
Tần Tích nhìn người đàn ông, “Anh định đưa tôi đi đâu à?”
“Tôi phải đi công tác hai tháng, cô đi cùng với tôi.” Cố Mộ Nghiêm nói.
Tần Tích quát “Anh đi công tác thì liên quan quái gì tới tôi, tôi không muốn đi, tôi muốn xuống khỏi máy bay, anh nhanh bảo bọn họ dừng lại đi.”
“Máy bay không dừng lại được, nếu như mà cô không muốn đi, ok thôi, tôi sẽ cho cô một bộ dù, cô có thể chọn nhảy xuống cũng được.”
Tần Tích nổi khùng, buồn buồn ngồi một chỗ, tên này thật là bá đạo, hoàn toàn không nói đạo lý, chưa cưới đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097202/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.