Tần Tích ăn từng chút từng chút một, quả thực muốn trực tiếp há to mồm, đổ một chén vào.
“Hừ, Cố Mộ Nghiêm, con đủ lông đủ cánh rồi có phải không hả?” Cố Đình Dự để đũa xuống, lời còn chưa nói hết, một cú đánh liền ập lên đầu Cố Đình Dự, Cố Chấn Đình đứng ở phía sau trừng mắt nhìn ông, “Sáng sớm, ai cho con mắng cháu của ba, con bất hiếu, con muốn làm ba tức chết có phải không?”
“Ba.” Cố Đình Dự có phần dừng lại, lại lén trừng Cố Mộ Nghiêm một cái, thằng nhóc này chính là ỷ vào có lão gia tử chống lưng, cho nên mới dám coi trời bằng vung như vậy, Cố Đình Dự rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, thì trước kia dù có mệt như trâu, ông cũng phải tự mình giáo dục Cố Mộ Nghiêm.
Sau đó là Cố Chấn Đình khiển trách cùng với Cố Đình Dự không ngừng giải thích, hết lần này tới lần khác cứ càng giải thích, Cố Chấn Đình lại càng nói ông đang ngụy biện, không giải thích, thì nói ông chột dạ, cho nên mới không phản đối, cuối cùng Cố Đình Dự không nói gì, tại sao ông lại có một người cha không nói lí lẽ như vậy, vốn còn muốn tạo hình tượng uy nghiêm trước mặt con dâu, kết quả toàn bộ bị lép vế.
Trên một bàn ăn, bị chia làm hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể không nói Cố Chấn Đình có tư chất làm lãnh đạo, giáo huấn người đến một tiếng đồng hồ cũng không tha, Cố Đình Dự ngồi ở đàng kia, nhìn cơm vẫn không thể ăn, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097199/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.