Cố Mộ Nghiêm dễ dàng nắm được cổ tay của cô, khi chuẩn bị xâm nhập lần nữa, đột nhiên Tần Tích càng giãy giụa mãnh liệt, Cố Mộ Nghiêm tức giận, cô nhóc này xảy ra chuyện gì vậy, ngẩng đầu nhìn cô, lại phát hiện ánh mắt của cô nhìn sau lưng anh, anh quay đầu nhìn sang liền chống lại vẻ mặt của Hàn Thu có chút lúng túng, vốn là Hàn Thu muốn yên lặng không một tiếng động rời đi, ai biết lại bị phát hiện, cho nên chỉ có thể nghiêm trang nói, "Khụ khụ, con trai à, mẹ biết người trẻ tuổi hỏa khí sẽ rất lớn, thực sự nhịn không được, trên lầu còn có phòng."
Đầu Tần Tích đầy hắc tuyến, hiển nhiên Cố Mộ Nghiêm cũng không nói gì với Hàn Thu, duy trì tư thế đè Tần Tích, mặt không chút thay đổi.
Mặt Hàn Thu cũng không nhịn được, vội vàng đi, chỉ là qua mấy giây, bên cạnh liền truyền đến tiếng Cố Đình Dự bất mãn, "Mộ Nghiêm đâu? Thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi, người bên ngoài quá đông đều ném cho anh, muốn mệt chết anh à, thằng nhóc đó cũng không biết kính già yêu trẻ một chút nào."
"Xuỵt, anh nói nhỏ thôi, còn muốn ôm cháu không?" Trên mặt Hàn Thu có chút ái muội, chỉ chỉ hướng đó, mỉm cười nói, "Mộ Nghiêm đang bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tích đấy."
"Sớm như vậy." Cố Đình Dự phản xạ có điều kiện nói một câu.
Hàn Thu trợn mắt liếc ông một cái, "Anh ngạc nhiên như vậy làm gì, bồi dưỡng tình cảm thật tốt, Mộ Nghiêm cũng đã 29 rồi, bên cạnh đừng nói là phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097192/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.