"Anh không cần cho nó mặt..."
Lúc trước Tần Âm cảm thấy Tần Tích là người thấp kém không chịu nổi, nhưng bây giờ phải khép nép với Tần Tích nên dĩ nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái, mới vừa không nhịn được muốn nhục mạ, lại bị Tần Kiệt một phát bắt được cổ tay, trừng mắt nhìn, lúc này Tần Âm mới đè nén tính tình xuống, tức giận xoay mặt qua một bên.
Tần Kiệt nói: "Tiểu Tích, ngày mai nhà họ Tần sẽ phái người đón bác gái trở về nhà họ Tần, chính thức đưa vào gia phả nhà họ Tần, những năm này, đã để mẹ con hai người chịu nhiều thiệt thòi, em yên tâm, nhà họ Tần sẽ đền bù tổn thất cho hai người."
"Không cần." Tần Tích không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần các người, cũng không hiếm lạ gì mà trở về, nếu các người dám đến quấy rầy mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cả nhà các người."
Trong lòng bọn họ có mưu ma chước quỷ gì, làm sao Tần Tích lại không biết, không phải là muốn mượn cô và nhà họ Cố để níu kéo quan hệ sao.
Trên mặt Tần Kiệt có chút tức giận, "Tần Tích."
"Như thế nào? Lại muốn ra tay đánh người sao?" Tần Tích trực tiếp cầm lấy một bình rượu trống không bên cạnh, đối mặt với bọn họ, khí thế không kém chút nào, cô biết nếu cô dám phá hỏng bữa tiệc này, Cố Mộ Nghiêm không bóp chết cô mới lạ, chỉ là ở trước mặt Tần Kiệt còn có Tần Âm, cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097189/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.