Chương trước
Chương sau
"Anh không cần cho nó mặt..."
Lúc trước Tần Âm cảm thấy Tần Tích là người thấp kém không chịu nổi, nhưng bây giờ phải khép nép với Tần Tích nên dĩ nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái, mới vừa không nhịn được muốn nhục mạ, lại bị Tần Kiệt một phát bắt được cổ tay, trừng mắt nhìn, lúc này Tần Âm mới đè nén tính tình xuống, tức giận xoay mặt qua một bên.
Tần Kiệt nói: "Tiểu Tích, ngày mai nhà họ Tần sẽ phái người đón bác gái trở về nhà họ Tần, chính thức đưa vào gia phả nhà họ Tần, những năm này, đã để mẹ con hai người chịu nhiều thiệt thòi, em yên tâm, nhà họ Tần sẽ đền bù tổn thất cho hai người."
"Không cần." Tần Tích không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần các người, cũng không hiếm lạ gì mà trở về, nếu các người dám đến quấy rầy mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cả nhà các người."
Trong lòng bọn họ có mưu ma chước quỷ gì, làm sao Tần Tích lại không biết, không phải là muốn mượn cô và nhà họ Cố để níu kéo quan hệ sao.
Trên mặt Tần Kiệt có chút tức giận, "Tần Tích."
"Như thế nào? Lại muốn ra tay đánh người sao?" Tần Tích trực tiếp cầm lấy một bình rượu trống không bên cạnh, đối mặt với bọn họ, khí thế không kém chút nào, cô biết nếu cô dám phá hỏng bữa tiệc này, Cố Mộ Nghiêm không bóp chết cô mới lạ, chỉ là ở trước mặt Tần Kiệt còn có Tần Âm, cô không muốn yếu thế.
Lúc trước, Tần Kiệt và mấy người bạn của Tần Âm đến cười nhạo cô, bọn họ cầm đá đập trên người cô, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ rúc ở đâu đó run lẩy bẩy, nhưng Tần Tích lại hung ác như con báo nhỏ, bị đập đến trán đổ đầy máu cô cũng không sợ, trực tiếp nhào tới ấn Tần Kiệt ngã xuống đất, cắn bả vai của Tần Kiệt đến máu tươi đầm đìa, mấy người bạn kia bị hù dọa vội vàng lui về phía sau, Tần Âm lại nhấc cái mông ngồi dưới đất gào khóc, hậu quả đương nhiên là Tần Tích bị phạt quỳ một ngày ở cửa lớn nhà họ Tần, cô một chút cũng không cảm thấy mình làm sai, nhưng cô vẫn phải quỳ, bởi vì nếu cô không quỳ, sẽ có người nói Tiếu Nghệ không biết dạy cô.
Khi bọn họ đang giằng co, hai người bảo an đi đến bên cạnh Tần Kiệt và Tần Âm, lễ phép nhưng lại cường thế nói, "Thật ngại quá, quấy rầy một chút, Cố thiếu gia thấy hai vị uống rượu say, lái xe không tiện, muốn chúng tôi đưa hai vị trở về, mời bên này."
Sắc mặt Tần Kiệt và Tần Âm rất khó coi bị người 'Mời' ra ngoài.
Cố Đình Dự nhìn thấy một màn này, trong mắt chứa nghi hoặc, đi đến bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, "Xảy ra chuyện gì?"
"Sau này loại người hay làm loạn này không cần cho người mời đến nữa." Cố Mộ Nghiêm hời hợt trả lời, sau đó đi đến bên cạnh Tần Tích, nhìn cô còn không để chay rượu rỗng xuống, khẽ nhíu mày, "Con gái không nên hơi một tí liền đánh nhau, một chút cũng không thục nữ."
Lại không ra tay, đoán chừng cô nhóc này thực sự có can đảm đập phá chỗ này, đến lúc đó nhà họ Cố trở thành trò cười, đường đường là dâu trưởng tương lai của nhà họ Cố, lại hung hãn cầm bình rượu đập đầu người khác, nói không chừng còn có thể diễn biến thành kéo tóc phun nước bọt, vừa nghĩ tới khung cảnh kia, Cố Mộ Nghiêm đã cảm thấy da đầu tê dại, gân xanh nhảy loạn trên trán.
Anh là cưới bà xã hay là nuôi thục nữ chứ, Cố Mộ Nghiêm càng nghĩ càng cảm thấy anh không phải là đang trừng phạt Tần Tích mà là đang nhận xui xẻo cho mình.
Tần Tích bĩu môi, để bình rượu xuống, kỳ thật nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không ra tay, vừa rồi chỉ là muốn hù dọa Tần Kiệt một chút.
Đột nhiên, một chùm ánh sáng chiếu vào trên người Cố Mộ Nghiêm và Tần Tích, trong nháy mắt hai người trở thành tiêu điểm, Tần Tích ngây ngốc một giây đồng hồ, nhanh chóng nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, dùng ánh mắt hỏi thăm, chuyện gì xảy ra? Đây là trò chơi mới sao?
Lông mày Cố Mộ Nghiêm cũng nhẹ nhíu một cái, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn.
Cố Đình Dự nhìn mọi người mở miệng, "Các vị, mặc dù Mộ Nghiêm và Tiểu Tích đã quyết định kết hôn, nhưng hôm nay Mộ Nghiêm muốn ở trước mặt mọi người cầu hôn với Tiểu Tích, kính xin mọi người hỗ trợ làm chứng, cùng nhau chúc phúc bọn họ."
Trong ngày thường, trên cơ bản Cố Mộ Nghiêm không quan tâm đến lời nói của Cố Đình Dự, cho nên làm Cố Đình Dự một chút cảm giác thành tựu làm cha cũng không có, cho nên hôm nay nhân cơ hội tốt này, làm sao Cố Đình Dự sẽ bỏ qua, Cố Mộ Nghiêm luôn luôn kiêu ngạo, muốn anh trước mặt mọi người nói lời tâm tình buồn nôn, ngẫm lại đã cảm thấy buồn cười rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.