Editor: VinJR
Tiếu Nghệ liếc Tần Tích một cái, "Nói gì vậy, đi nhanh đi, đừng để ba mẹ Mộ Nghiêm đợi lâu."
Bị Cố Mộ Nghiêm dụ dỗ đe dọa, hơn nữa dưới sự thúc giục của Tiếu Nghệ, Tần Tích không tình nguyện buông tay ra, đi từng bước chậm rì rì, chu môi, "Mẹ. . ."
Tiếu nghệ đứng ở cửa, phất tay về phía cô, trên mặt mỉm cười, "Đi thôi đi thôi."
Ngồi trên xe, Tần Tích chất vấn, "Rốt cục anh đã nói gì với mẹ tôi?"
"Không có gì, chỉ nói ba mẹ tôi muốn gặp cô, còn nói đêm nay không trở lại." Cố Mộ Nghiêm nổ máy xe rời đi.
"Tại sao anh có thể tự quyết định."
Cố Mộ Nghiêm lạnh nhạt quét mắt nhìn cô một cái, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Tần Tích vội vàng nói trước anh, "Được, được, được, anh là người quyết định, anh nói cái gì chính là cái đó."
Câu nói kế tiếp của anh, cô cũng có thể đoán được, đơn giản lại là uy hiếp.
Hừ, phụ nữ dịu dàng không đấu với đàn ông hung hãn. Còn có một câu gọi là ‘Quân tử báo thù mười năm không muộn’ Một ngày nào đó, cô cũng muốn dùng một đầu ngón tay đè anh đến chết.
**
Giờ phút này, trong phòng khách nhà họ Cố, hai người đang ngồi, một người là Cố Đình Dự, còn một người đương nhiên là bà xã bảo bối của ông - Hàn Thu, vừa nghe nói Cố Mộ Nghiêm dẫn cô gái kia về nhà, vốn Hàn Thu đang du lịch ở Hàn quốc, ngay lập tức liền bỏ qua một diễn viên nghiệp dư, vội vàng bay trở về, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097181/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.