Editor: VinJR
Tiếu Nghệ thấy cô đứng ở cửa, đi tới vỗ đầu cô một cái, "Tiểu Tích, đứng ngốc ở đó làm gì, không nhìn thấy Mộ Nghiêm đang ngồi ở đàng kia sao? Nhanh đi rửa chút trái cây mang ra. Con cũng lớn như vậy, như thế nào còn không hiểu chuyện." Lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Tần Tích sờ sờ chỗ bị đánh, nhỏ giọng lầm bầm, "Mẹ, mẹ nể mặt một tí được không, còn có người ngoài ở đây mà. Mẹ để con chừa mặt ở đâu." Nói xong, thấy Cố Mộ Nghiêm đang nhìn mình, trong mắt chứa nghiền ngẫm, giống như đang cười nhạo, cô vội vã thả tay xuống, liếc anh một cái, sau đó không tình nguyện đi vào phòng bếp gọt trái cây.
Tần Tích đi ra nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang trò chuyện với Tiếu Nghệ, trên mặt đầy kiên nhẫn, một bộ dáng con rể ngoan, không khỏi khinh bỉ ở trong lòng, muốn nôn mấy trăm lần, người đàn ông này thật đúng là diễn quá tốt. Không muốn nhìn Tiếu Nghệ thích Cố Mộ Nghiêm, lại không nói cái gì được, tìm cớ trốn về phòng.
Người đàn ông này đến cùng đã dùng thủ đoạn gì, ngay cả mẹ cũng phản bội cô.
Dù cho như thế nào, nhất định cô phải nghĩ biện pháp, để Cố Mộ Nghiêm bỏ ý nghĩ muốn cưới cô mới được.
Nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra biện pháp, ngược lại lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ là trong lúc nửa ngủ nửa mơ, Tần Tích cảm thấy giường trầm xuống, bởi vì quá mệt, cho nên cô cũng không để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-hao-mon-vo-yeu-be-nho-cua-dai-thuc/1097179/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.