Chương trước
Chương sau
Editor: VinJR
Dọc theo đường đi, Tần Tích không nhìn Cố Mộ Nghiêm, trên trán bởi vì bôi thuốc, bầm bầm tím tím, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người chung quanh ghé mắt, bộ dạng này vẫn thật là khó coi, Tần Tích cố gắng cúi đầu, nhìn ở trong mắt người khác, lại giống như là bị bạo ngược đi theo sau lưng Cố Mộ Nghiêm, tỏ ra vô cùng ủy khuất.
Bên cạnh truyền đến lời đồn đãi to nhỏ, phần lớn đều là lên án Cố Mộ Nghiêm, vì Tần Tích mà bất bình.
Tần Tích vụng trộm nhìn Cố Mộ Nghiêm một cái, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng lông mày như nhíu lại, cũng biết nhất định là anh nghe được, trong lòng trộm vui vẻ một chút, ai bảo anh buộc cô đến đi dạo phố, cái này thật thú vị nha.
Tần Tích vụng trộm nhéo mình một cái, lần nữa nước mắt lởn vởn ở trong hốc mắt, ngẩng đầu lên nhìn bên cạnh một cái, sau đó vừa nhanh chóng cúi đầu, cái nhìn này liền thu hút vô số bác gái vốn cũng không vui liền hoàn toàn bị chọc giận, vài bác gái tiến lên ngăn cản đường đi của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm dừng bước lại, nhìn nhóm bác gái không hiểu gì lao ra, không nói một lời.
Những bác gái kia vẫn có chút sợ hãi khí thế của Cố Mộ Nghiêm, ai cũng không mở miệng, Tần Tích đứng sau lưng Cố Mộ Nghiêm, lại ngẩng đầu lên, ở nơi Cố Mộ Nghiêm không nhìn thấy được, dùng ánh mắt đáng thương nhìn mọi người, còn kéo tay áo lên, trên cánh tay có một vết đỏ rõ ràng, là ngày hôm qua cô uống say không cẩn thận đụng vào, nhưng khi nhóm bác gái nhìn thấy, lại tràn đầy các loại dũng khí, phẫn nộ trong lòng bỗng chốc liền chiến thắng sợ hãi.
Trong đó một bác gái dẫn đầu nổi lên dũng khí nói, "Chàng trai trẻ, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như cậu không yêu vợ mình nữa, các người có thể ly hôn, nhưng cậu không có quyền động tay đánh cô ấy, hành vi của cậu đã vi phạm luật pháp, vợ của cậu có quyền kiện cậu."
Cố Mộ Nghiêm dùng dư quang liếc qua Tần Tích, đúng lúc nhìn thấy cô lén lút, Tần Tích vội vàng dời đầu đi, làm bộ xem vật gì đó.
Có người dẫn đầu, những bác gái khác cũng bắt đầu giáo dục Cố Mộ Nghiêm, nói vô cùng có khí phách, sang sảng có lực, răng rắc không ngừng, hơn nữa còn hoàn toàn không để cho Cố Mộ Nghiêm có cơ hội nói chuyện, chỉ cần anh há miệng, liền cho rằng anh muốn ngụy biện, nói càng hăng hái.
Tần Tích nhìn lông mày Cố Mộ Nghiêm nhăn càng ngày càng chặt, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, buồn bực trong lòng bỗng chốc biến mất không ít.
"Nói đủ chưa." Giọng nói lạnh lùng của Cố Mộ Nghiêm vang lên, bỗng chốc các vị bác gái liền kinh hãi, rối rít ngậm miệng.
Tần Tích cũng sợ hãi kêu lên.
"Đi." Cố Mộ Nghiêm đưa tay bắt lấy tay Tần Tích, kéo cô bước nhanh đi lên phía trước, Tần Tích theo không kịp anh, "Cố Mộ Nghiêm, anh chậm một chút."
Cố Mộ Nghiêm dẫn cô đến một con hẻm nhỏ, vung tay lên, lưng của cô đụng vào tường, Tần Tích nghĩ thầm sẽ không phải anh ở chỗ này đánh cô một trận chứ, vội vàng bày ra trạng thái phòng bị, "Cố Mộ Nghiêm. . . Anh tỉnh táo một chút. . . . Ngàn vạn đừng xúc động. . . "
"Cô rất vui?" Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô.
"Cái gì?" Tần Tích chột dạ sờ sờ mũi.
"Ngây thơ."
Mắt Tần Tích liếc qua liếc lại, liền nghe giọng nói cảnh báo của anh, "Lần sau còn dám làm như vậy, cẩn thận tôi đánh cô thật đấy."
Tần Tích trợn to hai mắt, "Này này này, anh đừng làm loạn, bạo lực gia đình là phạm pháp. Sẽ bị bắt đi ngồi tù đấy."
Cố Mộ Nghiêm lườm cô một cái, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài, Tần Tích đi ở phía sau, làm một cái mặt quỷ, người đàn ông đáng ghét, chỉ biết uy hiếp cô, hừ.
Cô sẽ không chịu thua, sớm muộn gì có một ngày, cô nhất định sẽ hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông này.
Vốn Cố Mộ Nghiêm chuẩn bị dẫn Tần Tích đến mua nhẫn cưới, nhưng hành động vừa rồi của cô chọc anh tức giận không nhẹ, tùy tiện đi đến một cửa hàng ‘Mười đồng một chiếc’, tiện tay mua một chiếc nhẫn, đi ra liền ném cho Tần Tích, cô ba chân bốn cẳng tiếp nhận, "Đây là cái gì?"
"Nhẫn cưới." Cố Mộ Nghiêm thuận miệng nói, tay đặt trong túi quần.
Vẻ mặt Tần Tích giống như là nuốt phải ruồi, gian nan mở miệng, "Nhẫn. . . cưới. . . ?"
Mua trong tiệm ‘Mười đống một chiếc’? Không biết là ny lon hay là nhẫn cái quáy gì?
"Cô không biết nó rất xứng với cô sao?" Cố Mộ Nghiêm đùa giỡn nhìn cô.
Tần Tích nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt cười nhưng không cười, giữ chặt tay của anh, đặt chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay anh, "Thật sự rất cám ơn, thế nhưng vẫn mời Cố đại thiếu tự mình lấy về cất giữ đi."
Nói xong, tức giận đi thẳng về phía trước.
Mẹ kiếp. Chỉ xem cô như tên ăn mày sao?
Cố Mộ Nghiêm đi vài bước liền đuổi theo cô, bắt tay của cô, cưỡng chế đeo vào ngón giữa của cô, "Không cho phép lấy xuống."
"Anh bệnh thần kinh." Tần Tích muốn lấy nhẫn xuống, nhưng không biết như thế nào, tựa như chôn chặt ở trên tay, lấy như thế nào cũng không ra, cuối cùng, ngón tay trở nên hồng, chiếc nhẫn vẫn không nhúc nhích đeo trên ngón giữa trên tay cô, "Cố Mộ Nghiêm, tôi giết anh."
Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười, "Tháo không ra thì đừng lấy nữa, thực rất thích hợp với cô."
"Anh. . ." Tần Tích nhìn chiếc nhẫn trên tay, tức giận không chịu nổi, cuối cùng cô chạy vào cửa tiệm, mua một chiếc nhẫn phi thường khoa trương như trong phim hoạt hình, một phát bắt được tay Cố Mộ Nghiêm đeo lên, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cố Mộ Nghiêm, không cho phép lấy xuống, không phải. . . Không phải. . . Tôi không lấy chồng. Hừ."
Cuối cùng một chút sức uy hiếp cũng không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.