Khi Khiết Vũ tỉnh lại, trên người đã không còn chỗ nào không thoải mái, chỉ duy nhất là quá đói.
Anh ngồi dậy lo lắng vuốt ve bụng, đứa nhỏ vẫn còn đây, anh có thể cảm nhận được đứa nhỏ đạp mình, vì thế yên tâm mỉm cười.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hiên Viên Long bưng một bát canh bước vào, thấy anh đã tỉnh lại lập tức vui vẻ hỏi: "Vợ thế nào rồi?"
Hơi thở của Khiết Vũ vô thức loạn một nhịp, nhớ đến hình ảnh đã thấy trước khi ngất vẫn có hơi hãi hùng, thế nhưng trong lòng lại ủ rũ không thôi. Anh không được bài xích như thế! Không được sợ hãi như thế! Đó không phải chân thân của Hiên Viên Long sao? Nếu đã gả đến nhà Hiên Viên thì cũng phải đoán được điều này chứ? Khi còn nhỏ, người lớn trong nhà cũng đã từng dạy qua rồi, nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, lần đầu tiên được thấy tận mắt... nói không sợ chính là giả.
Hiên Viên Long rầu rĩ lại gần, thấy Khiết Vũ không dám nhìn mình, giọng ảm đạm: "Có phải anh rất sợ tôi?"
"...K không có."
"Nói dối... tôi nhìn ra được anh rất sợ tôi, trước đó đã bị tôi dọa sợ đến hôn mê..."
"Là... là tôi chưa quen... Lần đầu tiên tôi thấy... Cho nên... Hơn nữa cậu làm gì mà há miệng thật rộng với hai cái răng nanh quay về phía tôi..." Khiết Vũ đỏ mặt trách móc, có trời mới biết lúc anh nhìn thấy hai con ngươi vàng chóe cùng với cái miệng bạnh to lộ hai cái răng nanh sắc lẻm, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-gia-toc/1210260/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.