Cô gái đi cùng Bạch Thoại An đến bữa tiệc chỉ vừa ngẩng mặt lên thì cả Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng đều đồng thanh gọi tên Mộng Thiên Chúc, cùng với biểu cảm vô cùng bất ngờ hiện rõ ràng trên mặt, khiến mọi người cũng bị bất ngờ theo.
"Chị Nhược Y!"
Còn cô gái, sau khi nghe thấy giọng nói của hai người họ thì cũng chuyển mắt nhìn sang, không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Bạch Nhược Y thì cô đã lập tức đi đến ôm chầm lấy với nét mặt mừng rỡ, làm Tôn Tử Đằng đang đứng bên cạnh vợ mình cũng phải vội né ra một bên.
"Tiểu Mộng, em về nước khi nào vậy? Cuộc sống của hai anh em bây giờ thế nào rồi?"
"Dạ em về được hai tháng rồi chị. Còn anh hai em thì..."
Được nhắc đến người anh của mình nét mặt của Mộng Thiên Chúc chợt đượm buồn, khiến sắc mặt Nhược Y và Tôn Tử Đằng cũng chùn xuống theo.
"Có chuyện gì hả em?"
"Dạ anh hai em vừa mất vào hai tháng trước do tai nạn rồi chị! Em về là để mang thi thể của anh hai trở về quê nhà chôn cất trong mộ phần của ông bà tổ tiên."
Mộng Thiên Chúc cố gắng đè nén cảm xúc để có thể nói ra những chuyện tồi tệ đã xảy ra với mình cách đây không lâu trong tâm thế bình thản nhất. Nói xong cô còn khẽ mỉm cười khiến mọi người ai nấy đều thương xót, Nhược Y thì đã ôm lấy cô gái đáng thương ấy để an ủi.
"Đừng buồn nữa em! Chị tin rằng dù không thể ở bên cạnh em nữa nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437744/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.