Bị cả gia đình ruột thịt ngó lơ, Bạch Nhược Y thầm khóc trong lòng. Sau đó vì không muốn đối diện với người đàn ông ấy mà bậm môi lại, rồi cố sức đứng dậy toang bỏ đi nhưng lại bất thành vì đã bị Tôn Tử Đằng ngăn cản.
"Chân thế này còn muốn đi đâu nữa? Muốn đi thì nói, anh bế cho đi chứ ai cho phép em tự ý hoành hành như thế hả?"
Người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Y, nhỏ nhẹ mở lời nhưng cô thì lại nhích ra xa, cũng không thèm nhìn mặt anh lấy một cái.
"Cũng như ai kia thôi. Muốn tháo nhẫn là tháo, thậm chí còn cho ai khác đụng vô người cũng được."
Giọng điệu giận dỗi của cô nàng lại đáng yêu đến không tưởng, khiến người đàn ông dù đang bị cho ăn hành nhưng vẫn mỉm cười, vì có được cô vợ dễ thương thế này ai lại nỡ lớn tiếng.
Cô nhích ra xa thì anh nhích lại gần, không chỉ vậy mà còn đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, tựa cằm vào bờ vai nuột nà của Bạch Nhược Y.
"Anh xin lỗi! Anh thề luôn là sau này tuyệt đối không tháo nhẫn ra nữa. Cũng không tiếp chuyện, gặp mặt đối tác là phụ nữ nữa, ra đường thấy con gái là chủ động tránh xa mười mét. Em xem anh tìm thấy nhẫn rồi nè, cũng thay luôn bộ quần áo khác, còn bộ kia anh bảo người làm mang đi đốt luôn rồi. Vợ tha lỗi cho anh nha vợ!"1
Người ta nói mật ngọt thì chết ruồi, mà những câu từ Tôn Tử Đằng vừa nói cứ hệt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437741/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.