"Mấy người có thấy vợ tôi đâu không?"
Đối diện với câu hỏi của Tôn Tử Đằng, tất cả các bác sĩ lẫn y tá có mặt tại đó đều cùng nhau lắc đầu chứ không dám trả lời, nhưng không có thông tin chính xác của Nhược Y thì người đàn ông ấy lại càng không yên lòng.
"Buông tôi ra, tôi phải đi tìm cô ấy."
Gạt tay hai người bác sĩ đang giữ anh ra, sau đó nhất quyết nhấc chân bỏ đi.
"Tôn tổng, Tôn tổng, ngài đi như vậy là không được đâu."
Cả hành lang bệnh viện thoáng chốc trở nên hỗn loạn chỉ vì một mình Tôn Tử Đằng, ai cũng muốn cản anh nhưng đều lực bất tòng tâm, cũng không dám dùng biện pháp mạnh, vì anh đâu phải là người mà ai cũng có thể tự ý đụng vào hay hành động tùy tiện.
Sở dĩ anh cuống cuồng như thế này là vì đang lo sợ người con gái mình yêu gặp phải nguy hiểm như lần vừa rồi, vì từ khi tỉnh dậy đến nay anh vẫn chưa được nghe thông tin gì về Lại Minh San, không biết cô ta đã bị bắt hay lại tẩu thoát, nếu trốn thoát chỉ sợ ả lại đến tìm Nhược Y để trả thù, nên anh không thể nào không lo lắng.
"Tôn tổng, anh nghe chúng tôi nói có được không? Chắc vợ anh đi đâu đó một chút sẽ quay lại thôi, anh đừng lo lắng quá mà đi tìm như thế này sẽ ảnh hưởng đến vết thương."
Bác sĩ nói gì thì nói, người đàn ông đó vẫn cứ cố sức đi thẳng về phía trước. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437725/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.