Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Tôn Tử Đằng được bước vào cánh cửa của nhau họ Bạch trong sự chào đón nên tâm trạng của anh cũng phần nào được thả lỏng.
Vừa đặt chân vào phòng khách nhìn thấy Nhược Y thì người đàn ông đã mỉm cười và trao trọn ánh mắt thâm tình cho cô.
"Anh ngồi đi."
"Sáng nay anh có làm ít bánh ngọt cho em và tiểu Lam nên mang sang đây, sẵn tiện thăm con một chút. Em sẽ không thấy phiền chứ?"
Nhược Y nhìn túi bánh vừa được người đàn ông đặt lên bàn rồi lại chuyển mắt nhìn sang anh ở phía đối diện.
Một người phong độ, thân hình lịch lảm, cường tráng ấy vậy mà chỉ sau bao lâu không gặp, anh đã gầy đi rất nhiều, da dẻ nhợt nhạt. Thấy anh như thế cô rất muốn hỏi thăm nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thôi, cũng dời mắt nhìn sang tiểu Lam.
"Tôi đã từng nói chỉ cần anh muốn thì đến lúc nào cũng được rồi mà."
"Tiểu Lam, con mau qua đây chào ba đi."
Nghe thấy Nhược Y gọi, tiểu Lam liền ngoan ngoãn bỏ búp bê đang chơi xuống, sau đó chạy qua chỗ của mẹ mình, đôi mắt long lanh nhìn Tôn Tử Đằng bằng biểu cảm xa lạ.
"Mami bảo con chào ai ạ?"
"Mẹ kêu con chào ba sao lại hỏi như vậy?"
Cô bé dường như vẫn không hiểu ý của Nhược Y là thế nào nên lúc này lại dáo dát nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Nhược Y, rồi mới nói:
"Ba đâu ạ? Con đâu có thấy ba đâu mami."
Bạch Nhược Y thoáng chốc sững sờ khi nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437699/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.