Một người đàn ông lao ra đường với dáng vẻ gấp gáp như có việc gì đó vô cùng trọng đại.
Vì nghe Mộng Thiên Chúc nói rằng nhà Nhược Y chỉ cách đây vài căn nên Tôn Tử Đằng không ngại chạy bộ đến đó để lần nữa đối mặt với người con gái mình yêu, lần nữa nói hết tâm tư tình cảm, nhưng lần này anh nhất định sẽ quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình, xin cô tha thứ để anh được cơ hội bù đắp lại lỗi lầm đã gây ra chứ không phải đến đó đối mặt với cô để nói ra những lời chúc phúc như trước.
Mặc cho cơ thể vẫn còn đang sốt, mặc cho đầu óc đôi lúc vẫn còn choáng váng nhẹ nhưng người đàn ông ấy vẫn thẳng bước chạy trên làn đường vỉa hè, hướng đến là ngôi nhà của Bạch Nhược Y.
Mỗi bước chân của anh chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm lại.
Suýt nữa anh lại thêm một lần bỏ lỡ cơ hội tìm lại hạnh phúc của mình chỉ vì do ngu muội nhất thời.
Sau vài phút ngắn ngủi nhưng đối với Tôn Tử Đằng tưởng chừng lại như dài tận mấy ngày chạy trên đoạn đường dài hơn 300 mét từ nhà của Mộng Thiên Chúc thì người đàn ông cũng đến được trước cổng nhà của Bạch Nhược Y.
*King coong, king coong, king coong*
Anh vừa thở hổn hển vì mệt vừa liên tục ấn chuông cửa, ánh mắt luôn hướng về phía trong nhà, chỉ chờ đợi cửa mở ra, được nhìn thấy người con gái ấy thì anh sẽ lập tức lao tới ôm cô vào lòng.
Nhưng anh cứ ấn chuông rồi cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437691/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.