Đêm đã khuya nhưng ngoài ban công trong căn phòng ngủ nhỏ của người phụ nữ vẫn sáng đèn.
Từng giọt sương nhẹ nhàng rơi xuống, vương lại trên từng tán cây phiến lá, họ bầu bạn với nhau trong vài giờ ngắn ngủi, để rồi đến khi bình minh ló dạng những tia nắng ban mai sẽ hong khô giọt nước tinh khiết ấy, để lại chiếc lá xanh cô đơn, lẻ bóng.
Bạch Nhược Y đang ví mình như chiếc lá ấy. Một thân một mình giữa dòng đời tấp nập. Tuy có gia đình, có ba mẹ, người thân nhưng lại không dám quay về, cũng chẳng dám cho họ biết nơi đi chốn ở của mình.
Tất cả chỉ vì một chữ sợ. Sợ tin tức của cô sẽ đến tai người đàn ông ấy, chuyện cô đã mang cốt nhục của anh đến thế giới này nếu để anh biết thì anh sẽ mang con của cô đi mất.
Trong mắt cô, anh đã là một người nhẫn tâm, một kẻ tuyệt tình, vì yêu đến đánh mất lí trí, nên cô không thể nào không lo sợ...
Vả lại cô ở nơi này cũng rất bình yên, công ty thiết kế thời trang mà cô cất công gầy dựng cũng hoạt động rất tốt. Cuộc sống giản dị, an nhiên, tự tại cô đã quen rồi, nếu trở về quê hương chỉ sợ sóng to gió lớn lại ập tới.
Nhưng có lẽ trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Từ ngày chấp nhận từ bỏ cô đã quyết biến mình trở nên mạnh mẽ hơn xưa, cho đến khi có được tiểu bảo bối Bạch Nhược Lam bên cạnh thì sự mạnh mẽ ấy lại tăng thêm gấp bội.
Giờ đây cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437685/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.