Tiết trời đầu mùa đông mang đến cảm giác se se lạnh khiến con người ta thật muốn nương náu mãi trong chiếc chăn tìm lấy hơi ấm.
Hơn sáu giờ sáng, mặt trời mới dần xuất đầu lộ diện ra khỏi những tảng mây trắng khổng lồ trên bầu trời phủ kín từng tầng mây.
Những ánh dương mỏng manh chiếu xuống cõi trần, len qua mọi ngóc ngách và rọi thẳng vào tấm kính trong suốt ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ tại một ngôi biệt thự tráng lệ.
Trên giường là người phụ nữ xinh đẹp như thiên thần vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng đẹp. Có lẽ cô đang mơ thấy gì đó rất đặc biệt vì nơi phiến môi đỏ hồng tự nhiên như cánh anh đào đang cong nhẹ nhàng, tạo ra một nụ cười mỉm chi trông đáng yêu vô đối.
Sau vài giây, thân hình mảnh mai khẽ cựa mình xoay qua ôm lấy chiếc gối ôm bên cạnh, lúc này cô đột nhiên hơi nhíu nhẹ hai hàng lông mày thanh tú khi đã cảm nhận ra được điều gì đó.
Đôi mắt ngọc dần dần hé mở, theo phản xạ đầu tiên khi đón nhận ánh sáng sau khi chìm trong giấc ngủ hồi lâu là mi tâm khẽ chớp vài cái để kịp thời thích nghi.
Khi đôi đồng tử long lanh đã mở ra, đập vào mắt cô là khung cảnh trong một không gian quen thuộc, điều đó khiến cô có chút giật mình, liền vội vàng bật người ngồi dậy.
Theo phản xạ đầu tiên, cô cúi xuống nhìn lại thân thể của mình thì nhận ra trang phục vẫn còn nguyên vẹn trên người. Ngồi thẫn thơ suy nghĩ, cô mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/437653/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.