Rời khỏi biệt thự của Tôn Tử Đằng, Bạch Nhược Y lên xe trở về Bạch gia trong trạng thái thơ thẩn, như nột bông hoa bị rút cạn sự sống trở nên khô héo, úa tàn đến đáng thương.
Ngồi trên xe, từng dòng ký ức từ mười năm trước liên tục hiện về. Những mảnh ký ức vụn vặt có hình bóng của cô và Tôn Tử Đằng khiến cô mỉm cười, và giờ đây tại giây phút đau thương này cũng chính nó làm cô rơi nước mắt.
Họ đã từng cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui vẻ, trong mắt tất cả mọi người họ là một đôi thanh mai trúc mã. Dù anh lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng điều đó trong mắt cô lại là một điểm cộng vì từ nhỏ anh đã rất ra dáng nam nhân chín chắn. Anh đối với cô lúc nào cũng ôn hòa, ấm áp khiến cô yêu anh từ lúc nào cũng không hề hay biết.
Tưởng chừng tình yêu của cô sẽ được anh đón nhận, rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. Nhưng nào ngờ, vào một ngày người con gái ấy từ đâu xuất hiện kết giao với cô trước. Cả hai nhanh chóng là một đôi bạn rất thân, cái gì cũng hợp nhau từ ăn tới uống, sở thích hay đi chơi đều có cùng một gu. Có được người bạn tốt như vậy đương nhiên cô sẽ giới thiệu cho anh cùng biết.
Nhưng rồi đó cũng là chuyện khiến cô về sau phải ân hận nhất. Vì sau vài năm đi chơi cùng nhau, vào ngày tốt nghiệp vốn dĩ cô định sẽ bày tỏ tình cảm với anh. Nhưng thật không ngờ hôm đó anh cũng tới, tay anh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-uoc-em-chon-dau-thuong/272817/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.